Tư Niên bỗng nhiên hỏi:
" Anh có biết tại sao có những đứa bé chỉ mang một huyết thống của một người không?"
Anzasil:
" Đa số dị năng giả đều như thế.
Keiran, Edric, Lạc Đoàn đều như vậy.
Chỉ có anh và Mục là ngoại lệ.
Vì nếu thuận theo tự nhiên thì dị năng hoàn toàn không kiểm soát được, tựa như cha mẹ Sila hoàn toàn không có dị năng, nhưng lại hai đứa con có dị năng vậy.
Các dị năng giả không nỡ nhìn con mình trưởng thành, già cả và chết đi trước mắt, nên thường dùng một số biện pháp để tạo ra đứa bé chỉ mang huyết thống một người, lúc này đứa bé sẽ có dị năng"
Tư Niên vẫn còn muốn tiếp tục, nhưng nhà bọn học lại vang lên tiếng chuông cửa.
Cơ thể Tư Niên cứng lại, dường như vẫn còn bị ám ảnh tâm lý.
Anzasil cũng cảm nhận được, hắn xoa xoa mông Tư Niên mấy cái, sau đó mới đứng lên đi ra cửa.
Tư Niên đã hết căng thẳng.
Keiran vừa vào đã chạy đến cạnh Tư Niên.
Thấy mặt cậu đỏ bừng liền lo lắng hỏi:
" Cậu vẫn còn chưa khỏe sao? Sao không nghỉ ngơi thêm chứ? "
Tư Niên lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu:
" Trời hơi nóng"
Keiran phản đối:
" Đã vào đông rồi đấy, tôi ra ngoài còn sắp bị đóng băng, phải mặc áo khoác của Edric này"
Tư Niên chỉ nghe ra ý khoe khoang, nhưng cậu quả thật hơi ngưỡng mộ, như trong phim vậy, đi dạo giữa đêm đông, nhường nhau chiếc áo ấm.
Phía sao Edric và Mục cũng bước vào.
Mục cũng không đi đến nói chuyện như mọi lần, cậu ấy không nhìn dám tự nhiên, thoải mái trước mặt Anzasil.
Tư Niên thấy thế nên vừa gọi Mục, vừa cười bảo:
" Tôi đã mở quà của cậu rồi, rất đáng yêu"
Mục cũng cười:
" Biết thế tôi đã lấy hình hải cẩu rồi"
Không khí lại im lặng,
Mục muốn đánh mình hai cái, có khi nào Anzasil nghĩ miệng hắn sẽ không giữa được bí mật mà giết hắn không?
Có Tư Niên ở đây, tất nhiên chuyện đó không thể xảy ra.
Keiran vô cùng ghét không khí ngưng trọng thế này, hắn húng hắn ho vài cái, sau đó nói:
" Cậu cho tôi xin một ít nước được không? Nước cam thì càng tốt "
Nhà Tư Niên đã hết cam:
" Cậu uống trà hoa quế được không?"
Keiran không biết trà hoa quế là gì, nhưng vẫn đồng ý:
" Được mà, đừng là rượu hoa quả là được.
Thích thì thích thật nhưng chóng mặt quá"
Tư Niên cười:
" Sẽ không đâu"
Họ ở lại nhà Tư Niên ăn tối, nhưng không khí lại không vui vẻ như trước, Mục không nói tiếng nào, Edric vốn dĩ đã trầm tĩnh, Keiran nói chuyện với Tư Niên, nói một chút cũng có phần ngại ngùng.
Đồ ăn hôm nay vẫn rất ngon, nhưng thứ làm nên buổi cơm hoàn hảo chưa bao giờ hoàn toàn là thức ăn.
Tư Niên không nghe Keiran hỏi nữa, cũng cảm thấy không khí có phần khó chịu, cậu đưa một miếng thịt chim đất vào bát của Anzasil, cười hỏi Keiran:
" Cậu có bắt được quái thú cấp ba chưa?"
Keiran lắc đầu:
" Có thấy mấy con, nhưng tôi tệ quá, bắt không được"
Tư Niên nhìn Keiran cúi đầu, hai vai cũng hạ thấp xuống, thì biết mình gấp gáp nên hỏi sai rồi.
Edric cũng để vào bát Keiran một ít thịt chim, và an ủi:
" Ăn đi cho có sức, ngày mai đưa cậu vào rừng sâu hơn"
Hôm nay, Keiran thấy được ba con quái thú cấp ba, nhưng hai con chưa kịp ra tay thì nó đã chạy mất, một con còn lại đánh đến cuối cùng vẫn phải buông tha.
Edric không hỗ trợ Keiran bắt thú, học viện muốn họ tự thân bắt không phải không có lý do.
Keiran cũng là một người đàn ông, sau này hắn cũng sẽ lên chiến trường, Edric không thể bảo bọc hắn ta cả đời, thì cũng không thể lén lút giúp hắn vượt qua khảo nghiệm.
Nếu không, đến một này Keiran bỏ mạng thì hắn sẽ là người hối hận nhất.
Anzasil nãy giờ đều im lặng, lúc này lại lên tiếng:
" Mai tôi đi cùng các cậu"
Keiran là người duy nhất vẫn không sợ Anzasil lên tiếng:
" Cảm ơn cậu.
Tôi vô dụng quá, phiền nhiều người như thế"
Tư Niên:
" Cậu không cần ngại, chúng tôi định ba ngày nữa mới mở cửa lại"
Anzasil định nói không cho Tư Niên đi, nhưng khi nhìn nụ cười trên mặt của cậu liền không mở miệng nổi.
Họ chia tay nhau cũng trong không khí tồi tệ.
Đã tiễn mọi người về, Anzasil vẫn bình tĩnh ôm Tư Niên tắm rửa, sau đó lên giường dỗ cậu ngủ.
Tư Niên thức dậy trời vẫn còn chưa sáng.
Bên cạnh không có Anzasil, cậu tìm kiếm theo bản năng, quơ quào mấy lần cũng không động đến, khiến Tư Niên tỉnh táo hơn
Chỗ bên cạnh đã không còn hơi ấm, Tư Niên hơi hoảng hốt ngồi dậy.
Thêm một chút nữa đã bị Anzasil hù dọa đến xỉu.
Anzasil đang ngồi trên một chiếc ghế cạnh cửa kính, hướng ra trời đêm, nhưng đầu lại cúi xuống, không có ý định ngắm trăng sao, trên tay trái hắn cầm một mẩu thuốc lá đã gần tàn, tay phải cầm một con dao nhỏ, dưới ánh trăng, con dao phản chiếu ánh sáng mờ ảo, Anzasil xoay dao như Tư Niên xoay bút ngày xưa, chân gác thẳng trên bàn, ngoài ngón tay đang múa may con dao, thì cả thân thể không có một chút động tác nào khác.
Tư Niên ngây người ra, cậu chưa từng thấy Anzasil hút thuốc, cũng chưa từng thấy hắn nghịch dao, muốn cắt xẻ hắn đều sử dụng phong dị năng.
Nhưng Tư Niên biết con dao hắn đang cầm là một trong những con dao nằm trong bộ dụng cụ sinh tồn.
Tư Niên từ từ lùi ra sau, đến khi lưng chạm vào tường mới biết mình đang làm gì.
Cậu im lặng nhìn Anzasil, không biết nhìn bao lâu, đến khi lấy lại được ý thức thì cảm thấy mắt mình còn đọng lại nước mắt chưa khô.
Cậu bước xuống giường, đi đến gần Anzasil.
Anzasil cũng không nhạy bén như mọi lần, đến khi Tư Niên đến sát bên cạnh, hắn mới bất ngờ xoay lại nhìn.
Cũng rất nhanh liền phản ứng, Anzasil dùng hai ngón tay bóp nát tàn thuốc đang cháy, chân để xuống bàn, cũng để con dao vào lại nhẫn không gian, và tiến ra ngoài mở cửa.
Khói thuốc nồng nặc trong phòng cũng dẫn bị những cơn gió lạnh buốt, trong trẻo cuốn ra ngoài.
Anzasil ra mở cửa,