Bình minh ló dạng, Anzasil cũng đã trở lại bình thường, hắn nhìn Tư Niên vẫn còn đang ngủ gà ngủ gục trên giường liền dụ dỗ:
" Em ngủ đi nào, sáng này không cần em đi đâu, em ngủ đi nào"
Tư Niên gật gật đầu đồng ý.
Nhưng khi Anzasil chuẩn bị xong hành trang, sắp ra khỏi nhà thì Tư Niên lại bừng tỉnh, cậu chạy xuống tầng, nhìn Anzasil đã đi đến cửa.
Tư Niên bèn dùng giọng cứng rắn tố cáo Anzasil:
" Anh lại để em lại, lần này người ta sẽ bắt em đi thật đấy"
Anzasil xoay người, nhìn cậu thở dài:
" Trong rừng nguy hiểm lắm"
Sau đó, ánh mắt chợt tối lại, trầm ngâm nói:
" Những người bắt cóc em, Lạc Đoàn đã điều tra ra, bọn họ sẽ bị trừng phạt theo đúng pháp luật, em đừng lo"
Tư Niên chưa từng hỏi hay phân tích người muốn bắt mình là ai với Anzasil.
Cậu thật sự không nghĩ được ai lại có thù oán với mình, hơn thế nữa, cậu biết bọn người đó chắc chắn đã không còn tồn tại trên đời, Anzasil không muốn cậu biết hắn giết người, nên Tư Niên thuận theo mà không hỏi đến.
Tư Niên suy nghĩ một chút cũng tự thấy mình làm loạn, nếu dẫn mình theo Anzasil lại phải dành một phần sức lực bảo vệ cậu.
Cậu cũng không thật sự là trẻ con, không phải bị bỏ lại là khóc lóc, giận hờn.
Anzasil làm sao lại muốn tách xa cậu, chắc chắn đó đã là sự tính toán cẩn thận của hắn, hắn muốn tốt cho cậu.
Nếu cậu muốn luôn cùng hắn, thì phải có năng lực bảo về bản thân mình, không nên ỷ lại vào sự yêu chiều của hắn mà đem thêm cho hắn một gánh nặng.
Tư Niên nghĩ kỹ, cũng quyết định:
" Nếu thế thì em ở lại chờ anh về, nhưng anh chờ em, em cũng muốn ra tiệm bánh, phải đến kiểm tra, xem xét máy móc rồi"
Anzasil thấy hải cẩu nhỏ nghe lời mình thì cũng vui vẻ đồng ý.
Khi bọn họ đến tiệm bánh, mọi người đã có mặt đông đủ.
Tư Niên tiễn mọi người rời đi, bản thân ở lại làm vài chuyện lặt vặt.
Đến trời trở chiều, mọi người vẫn chưa về, cậu đã có phần lo lắng.
Nhưng cậu cũng biết, giờ này vẫn chưa là quá trễ.
Tư Niên cầm một ít hạt cho đám sóc xung quanh tiệm.
Nơi đây không có chó mèo hoang như ở thế giới trước của cậu.
Nhưng sóc hoang dã thì rất nhiều, cũng rất gan dạ, rất thường ra đường xin ăn, con nào con nấy đều mập mũm mỉm.
Anzasil và mọi người cũng phải đi một khoảng mới ra khỏi thành.
Mikila cũng giống như Cami, có thành thị của con người riêng, có khu hoang dã riêng.
Chỉ có đều khu thành thị của Mikila rộng lớn hơn, đi ra đến cũng lâu hơn.
Đã là mùa đông, vừa ra khỏi thành, không khí đã lạnh hơn vô cùng, từng cơn gió lạnh buốt thổi qua như muốn cắt vào da thịt.
Anzasil không điều khiển tàu, hắn mở cửa, cho từng cơn gió tràn vào.
Hắn nhìn từ trên cao xuống, rừng cây vẫn xanh thẩm một màu, Mikila có lạnh đến cùng cực cũng sẽ không có tuyết rơi, các loài cây bản địa cũng không bao giờ thay lá, bởi thế Anzasil luôn không thích mấy cái cây trơ trội trong sân nhà Lạc Đoàn.
Hắn hít một hơi sâu, không khí này, cảm giác này, khiến hắn nhớ lại những ngày tháng hắn rong ruổi trên các tinh cầu làm nhiệm vụ.
Một thiên nhiên hoàn toàn hoang dã, dữ tợn.
Tàu đang tiến gần xuống mặt đất, Mục đang tìm nơi đáp xuống.
Tiếng động cơ máy móc bị át đi bởi tiếng gió xô vào từng tán lá rừng, xa xa vọng lại tiếng thét gào ào ào của thác nước, lâu lâu vài con mãnh thú lại gầm lên vang cả mảnh rừng.
Bọn họ đã dừng lại, dừng ngay trung tâm khu rừng, nơi tách biệt hoàn toàn với xã hội loài người.
Bây giờ, họ cũng như những con thú trong rừng sâu, dừng sức mạnh để giành lấy nguồn sống.
Nếu họ sơ xuất, cũng sẽ chẳng một ai, một chính phủ nào, đi vào để cứu vớt họ.
Họ dám tranh đoạt từ tự nhiên, thì cũng phải đưa mạng mình ra đặt cược.
Mục đáp xuống một bãi đất trống, cạnh một hồ nước.
Mặt hồ lặng tờ, không nổi một gợn sóng.
Nước lấp lánh ánh sáng của trời đông.
Keiran đến gần mặt hồ, hắn còn thấy rõ từng đường nét của bản thân được phản chiếu lại.
Keiran kéo tay Edric:
" Nước này thật kỳ lạ"
Edric:
" Nó có lẽ là loại nước đặc biệt của tinh cầu này đi, nó nặng hơn nước thông thường"
Anzasil cũng gật đầu:
" Gió đến thế, vẫn không làm nó gợn nổi sóng"
Mục vốn dĩ không định tham gia góp ý kiến, nhưng cuối cũng vẫn chịu không nổi nói chen vào:
" Tôi cảm thấy nước này dẫn lửa rất ổn đấy"
Bọn họ cũng không để tâm đến nước hồ quá nhiều, mục đích lần này cho Keiran bắt quái thú cấp ba.
Mục chỉ đi theo để góp đủ quân số, trông cho có khí thế, nếu có tình huống nguy cấp mới ra tay.
Anzasil và Edric luôn dùng dị năng của mình để thăm dò đường trong rừng.
Anzasil đã cảm nhận được không ít quái thú, nhưng hắn không lên tiếng, Keiran phải học cả cách thăm dò ra.
Keiran đi đến mỏi chân thì cũng chán nản, chủ yếu vẫn thấy mình làm phiền mọi người.
Họ nghỉ lại ở một chỗ ven đường, ăn chút thực phẩm lấy lại sức.
Edric đưa một túi dinh dưỡng cho Anzasil, Anzasil định đưa tay nhận lấy, nhưng sau cùng lại lắc đầu.
Mục thấy thế cũng đưa qua bánh dinh dưỡng, Anzasil nhìn một lúc lại nhận lấy.
Keiran vẫn không hề sợ Anzasil mà trêu đùa hắn:
" Tư Niên nuôi cậu đến kêu ngạo rồi"
Nghĩ đến Tư Niên, Anzasil bất giác mỉm cười, vừa xa đã nhớ em ấy.
Edric thấy lại một Anzasil bình thường thì cũng nhẹ nhõm hơn, hắn đụng vai Anzasil hỏi:
" Sức mạnh của cậu có lẽ chắc sắp đạt đến cấp bảy rồi đúng không? Nhiều lúc tôi thấy cậu thật điên cuồng, Lạc Đoàn nói ngày xưa hắn có thể đánh ngang tay với cậu tôi vẫn không tin đấy"
Anzasil cũng không dấu diếm gì:
" Cách tôi chọn để tăng triển sức mạnh hoàn toàn khác với các cậu, có mặt lợi cũng có mặt hại.
Tôi thật sự chỉ đánh ngang tay với Lạc Đoàn trong điều kiện tôi