Nhưng sinh tồn trong tự nhiên muối lại là một vấn đề, muối vô cùng cần thiết cho thân thể, nhưng không thích hợp mang theo trong hành trang, vì các sản phầm không được bộ khoa học cải tạo, rất dễ làm lộ vị trí.
Trong rừng có nhiều loại cây có thể tạo ra muối, nên đa số họ vẫn được dạy phân biệt cây để tìm ra muối.
Anzasil lại không có phản ứng gì quá lớn, hắn chỉ làm như vô tình mà kéo Tư Niên tránh khỏi vài cái vỗ của Chiến Lang.
Sau đó, hỗ trợ Keiran đưa thịt lên lửa nướng.
Chiến Lang đá đá hắn hỏi:
" Cậu không bất ngờ thật sao?"
Anzasil gật đầu:
" Tư Niên nhà tôi lúc nào cũng tài giỏi như thế.
Còn muối thì có rất nhiều cách để tạo ra, nhưng có một số không được phổ biến vì nó đã không còn tính dễ dàng áp dụng nữa.
Ở đây có biển, chúng ta có dị năng hệ hỏa, có Tư Niên biết lượng nhiệt hợp lý, các đội khác không đầy đủ như thế, việc nhận biết thực vật vẫn vô cùng quan trọng"
Tư Niên tò mò hỏi Anzasil:
" Đội của chúng ta tính ra quá ổn đúng không anh?"
Anzasil nhớ lại tất cả các thành viên trong đội cũng miễn cưỡng gật gật đầu đồng ý.
Không ai nhìn ra sự miễn cưỡng đó ngoài Chiến Lang.
Nhưng Chiến Lang cũng không vạch trần, tuy đây không phải là đội hình tốt trong đội hắn từng hợp tác.
Nhưng đây là đội trẻ ổn nhất hắn từng tham gia.
Keiran lại không cảm thấy thế, hắn vui vẻ chia sẻ cùng Tư Niên:
" Cậu sao lại không biết như vậy chứ? Đôi chúng ta được đánh giá là đội mạnh nhất đấy.
Cậu thấy không? Các đội khác đánh nhau chí chóe nhưng đâu ai dám tấn công đội mình"
Tư Niên quả thật là không biết, cậu bất ngờ hỏi lại:
" Thật sự sao?"
Yeltai cũng rất tự hào:
" Chính là như vậy đó.
Anzasil có dị năng cao nhất, các điểm cá nhân đều tuyệt đối, Edric là người được điểm cao nhất khi kết thúc khóa huấn luyện, Chiến Lang còn là người dẫn quân, và đánh thắng không ít trận đấy"
Mục hỏi Chiến Lang:
" Bọn họ nói cậu dẫn quân khát máu lắm, là thật sao?"
Chiến Lang cũng không dấu diếm gì:
" Gọi hai tiếng quân đoàn nghe cũng thật khí thế, thực chất cũng chỉ là đám dị năng giả bị quý tộc dồn vào đường cùng như chúng tôi phải đi đánh thuê kiếm nguyên tinh thôi.
Chiến trường làm gì có khát máu hay không, khát là khát sự sống đấy"
Anzasil cũng nhìn qua:
" Nguyên tinh có nhiều cách để tìm mà"
Chiến Lang cũng ngao ngán trả lời:
" Lúc ấy còn trẻ quá, đánh vài trận lại thành danh, được người ta tung hô, nguyên tinh cũng tìm được không ít, cuộc sống liếm máu trên lưỡi gươm đó đôi lúc chẳng thua gì thiên đường.
Muốn dừng lại cũng không dừng được.
Mất nhiều nhưng cũng được rất nhiều.
Cũng may mắn là chúng tôi vẫn dừng lại đúng lúc, nghĩ đi nghĩ lại không có con đường tắt nào mà dễ đi cả"
Yeltai:
" Nguyên tinh, danh tiếng, đó giờ nghe đến tên cậu chỉ biết đến cái được, thì ra cũng không dễ dàng gì"
Chiến Lang nhìn chăm chú vào đống lửa, cuối cùng lại khẽ mỉm cười, nửa đùa nửa thật:
" Thứ tôi mất là khuôn mặt điển trai này này, làm sao mà cậu không biết thế, nhưng thứ tôi được cũng không tầm thường như vậy, tôi tìm được cô gái sẵn sàng bên tôi đi qua rất nhiều câu chuyện"
Anzasil không rõ vui buồn hỏi lại:
" Rất nhiều câu chuyện luôn à?"
Chiến Lang không thèm trả lời.
Thịt nướng cũng vừa chín.
Tư Niên chỉ nướng cùng với một ít muối, thịt thổ sa thì có dùng cam lớn rửa qua lần nữa.
Sau đó dựa vào nước ép của gậy ngọt, cam và muối là làm một loại nước chấm đơn giản, nhưng cũng rất bắt miệng.
Chiến Lang cuối cùng cũng hiểu tại sao ai cũng nguyện ý chờ Tư Niên về.
Chiến Lang sức ăn lớn, những người còn lại ngoài Tư Niên cũng không ăn ít hơn là bao, nên họ đã ăn hết cả một con thổ sa trưởng thành, và nửa con chim đất.
Anzasil muốn Tư Niên ăn hết nửa con chim đất còn lại, nhưng Tư Niên thật sự lực bất tòng tâm.
Cậu ăn nhiều thịt sẽ có phần bị ngấy, Tư Niên biết tính tình thiếu gia này cần phải sửa, nhưng cậu thật sự cần thời gian.
Anzasil cũng không ép nữa.
Màn đêm cũng nhẹ nhàng buông.
Ánh sao trên cao càng trở nên lấp lánh.
Trên đảo hoang, trời buổi sáng nóng đến rực lửa, nhưng đêm đến lại lạnh tê cả da thịt.
Những cơn gió biển từng đợt từng đợt ồ ạt thổi đến.
Tiếng cây lá chen nhau, tiếng côn trùng kêu làm không gian không còn tĩnh mịch.
Một ngọn lửa nhỏ vẫn được duy trì.
Mọi người đã chìm vào giấc ngủ.
Anzasil và Tư Niên vẫn còn đang vây quần bên đống lửa sưởi ấm.
Hôm nay hai bọn họ sẽ trực đêm.
Anzasil vòng tay ra sau ôm lấy hải cẩu nhỏ của mình, dùng lời đường mật dỗ cậu ngủ đôi chút.
Tư Niên không đồng ý.
Cậu muốn trực đêm.
Anzasil tính toán một lúc, liền ôm cả người bé con trong lòng lên.
Tư Niên ngại mọi người đang ngủ nên cũng không la lối gì, chỉ giẫy giẫy hai cái tượng trưng.
Anzasil thấy cậu không giống gái nhà lành bị bắt cóc, cảm thấy không mấy lạc thú lắm liền hỏi:
" Không sợ anh mang em đi làm gì sao?"
Tư Niên ngẩn người với câu hỏi đó, sau đó rút vào ngực Anzasil cười khúc khích trả lời:
" Em rất mong chờ đó.
Anh nghĩ thử xem có chàng trai mới lớn nào mà không nao nức, tò mò không?"
Anzasil trở mặt, hừ lạnh một tiếng:
" Còn nhỏ xíu mà toàn nghĩ chuyện gì đâu.
Anh chỉ muốn hỏi em không sợ anh quăng em xuống biển à?"
Anzasil không ôm Tư Niên đi quá xa, hắn vẫn nhớ rõ mình phải trực đêm.
Tư Niên nhìn Anzasil để mình xuống bên một gốc cây, sau đó hắn lại tự mình trèo lên hái vài quả dại đưa cho Tư Niên.
Tư Niên không nghi ngờ gì mà bỏ vào miệng cắn một phát.
Không ngon lắm, vị ngọt nhẹ, hơi chát, lại bột bột như bụi phấn.
Anzasil cười cười hỏi:
" Không ngon đúng không?"
Tư Niên không dấu diếm mà gật gật đầu.
Anzasil cầm