Có Mục và Edric, tổ đội của Tư Niên không cần tốn công đi tìm củi để nhóm lửa.
Nhưng vẫn phải đi săn thú rừng.
Bánh quy chỉ dùng trong trường hợp khẩn.
Nhóm săn thú gồm có Anzasil, Edric và Mục.
Chiến Lang, Keiran, Yeltai và Tư Niên sẽ ở lại đây.
Keiran không thích sự yên lặng, nên rủ rê mọi người đi hái quả xung quanh.
Tư Niên cũng thích đi tìm các nguyên liệu lạ, nhưng ý thức được đây là cuộc thi quan trọng, nên vẫn khuyên Keiran từ bỏ.
Chiến Lang lại không cho đây là chuyện quan trọng gì, nên cũng thoải mái nói:
" Các cậu đi xung quanh thì cũng coi như tuần tra lãnh địa một chút đi, nhưng địa bàn mới tìm được không thể không có người, tôi ở lại đây, các cậu đừng đi quá xa, nhớ giữ bộ đàm liên lạc đấy"
Tư Niên nghĩ một chút rồi cũng đồng ý.
Yeltai không muốn rời đi lắm, hắn cũng cảm thấy mình nên ở lại với Chiến Lang.
Keiran hưng phấn chào tạm biệt Chiến Lang và Yeltai:
" Vậy phiền các cậu rồi, chúng tôi sẽ trở về sớm thôi"
Vì nhóm của Anzasil đi về lên phía bắc, nên Tư Niên và Keiran quyết định đi xuống phía nam, để làm đúng nhiệm vụ tuần tra lãnh địa.
Keiran vui vẻ líu ríu không ngừng, Tư Niên đôi lúc cũng đáp lại vài câu.
Keiran nói đảo hoang này có hoàn cảnh tương tự như quê ngoại của hắn, chắc chắn sẽ có nhiều loại trái cây ăn ngon.
Nếu theo Tư Niên đánh giá, thì hòn đảo này là đảo nhiệt đới.
Keiran và Tư Niên không đi quá xa nhưng vẫn bắt gặp được rất nhiều dừa.
Keiran nhanh gọn chém vài đao gió làm cho hai quầy dừa gần chục trái rớt xuống.
Keiran lại dùng gió nâng nó nên dừa không rớt lung tung, mà vẫn còn giữa nguyên một buồng.
Dừa không nhẹ, nên hai bọn họ quyết định để nó lại góc cây, khi quay lại sẽ lấy.
Họ vừa xoay người, Tư Niên dựng một ảo ảnh làm cho đám dừa biến mất.
Do không dám đi quá xa nên họ chỉ thu hoạch được thêm một ít cam, cam nơi đây rất chua, nó như một trái chanh khổng lồ, Tư Niên chỉ lấy ba quả.
Keiran còn không đồng ý:
" Quả gety này chua đến thế, lấy về cũng không ai ăn được đâu Tư Niên"
Tư Niên cười cười:
" Đem về nướng thịt"
Về khoảng nấu ăn, Keiran rất tin tưởng Tư Niên, nên cuối cùng vẫn đồng ý mang chúng về.
Sau khi quay lại lấy dừa thì họ lại đổi hướng sang đường khác quay về.
Keiran rất thích dừa nên dùng gió chặt một quả uống, sau đó đưa cho Tư Niên.
Tư Niên cũng uống một ngụm, mát cả người ra.
Keiran còn bổ nó ra làm đôi nói:
" Bên trong trái đung đưa này còn có một lớp thịt mỏng, rất ngon luôn đấy"
Tư Niên cũng nhận lấy ăn thử, vị ngọt ngọt beo béo, thật sự là ngon.
Trên đường về mới, Keiran lại hái vài cây cỏ lại.
Thân nó tròn, đường kính chỉ bằng một ngón tay, nhưng thân lại vương cao hơn cả đầu của Tư Niên, có lẽ là hơn hai mét rưỡi, chúng mọc cùng nhau thành từng mảng lớn.
Keiran lại chặt một bó lớn, lấy một cây đưa cho Tư Niên:
" Cậu tháo lớp màng bọc bên ngoài nó ra, sau đó nhai thử thân nó đi"
Tư Niên làm theo.
Đây là mía.
Keiran vẫn còn đang cười:
" Ngọt lắm đúng không? Cây gậy ngọt này đắc lắm đấy, bên ngoài rất khó mà mua được"
Tư Niên nửa đùa nửa thật nói:
" Chúng ta sắp phát tài rồi sao?"
Keiran lắc lắc đầu, ôm một quầy dừa và gậy ngọt lên vai nói:
" Đồ trên đảo này không được mang ra ngoài đâu? Học viện chắc muốn kiểm tra chúng ta có bao nhiêu hiểu biết về thực vật trong sinh tồn hoang dã thôi"
Tư Niên chợt nhớ lại bài kiểm tra lý thuyết của mình, quả thật có rất nhiều câu hỏi về vấn đề này.
Tư Niên cũng ôm lên quầy dừa còn lại và ba trái cam khổng lồ hỏi:
" Cái này là một đề tài khó sao?"
Keiran:
" Đúng thế, vì hầu hết nơi chúng ta nhận nhiệm vụ phải là nơi đặt biệt nguy hiểm, dị năng không thể dùng bừa bãi để mà săn quái thú, nên nhận biết thực vật rất quan trọng.
Ăn thịt quái thú còn làm cho năng lượng của cậu bị hỗn loạn, chúng ta không cảm nhận và bị ảnh hưởng gì, nhưng các loại máy dò tìm sẽ dò ra vị trí của chúng ta, một số loại máy còn dựa vào dòng năng lượng hỗn loạn đó thể thăm dò xem chúng ta đã sử dụng dị năng bao nhiêu, để làm gì nữa.
Mà do chính sách mang con người tách khỏi tự nhiên của liên bang trong nhiều năm, nên những thứ này rất xa lạ, và là chủ đề khó.
Nhưng chỉ là đối với học viện thôi, còn những nơi khác không có đào tạo cái này đâu.
Học viện chú trọng đào tạo cái này không hẳn vì nó có tầm quan trọng, chỉ là nó là một kỹ năng tương đối cần thiết, nhưng lại ít được dạy từ nhỏ.
Còn về dị năng này kia, thì vào đến đây đều là những người có thiên phú cả rồi"
Học viện muốn đào tạo ra những cá nhân hoàn hảo nhất, không có mặt nào là yếu kém.
Nên với một kỹ năng mà đa số người không thể giỏi, thì học viện càng tập trung đào tạo.
Tư Niên:
" Tôi luôn nghĩ học viện quân sự luôn coi trọng dị năng nhất"
Keiran:
" Dị năng quan trọng nhất thật mà, ngay từ đầu, nếu đo dị năng không đạt liền bị loại đấy thôi.
Dị năng đến đâu thì đều đưa vào máy đo là khái quát được rất nhiều rồi.
Thứ họ kiểm lại là thể lực, năng lực phán đoán, năng lực nhân biết, năng lực sinh tồn, kỹ năng chiến đấu, kỹ năng sử dụng dị năng, kỹ năng sử dụng máy móc,...!và rất nhiều nữa"
Lúc Tư Niên và Keiran về đến nơi, nhóm săn thú vẫn chưa về.
Tư Niên nhẹ nhõm thở một hơi.
Tư Niên biết Anzasil trở về không thấy cậu chắc chắn sẽ đi tìm.
Chiến Lang và Yeltai đang soạn đồ trong balo kiểm tra lại.
Lúc nhận đồ từ học viện, bọn họ không có thời gian kiểm lại.
Chiến Lang tính tình tuy có phần phóng khoáng, tùy ý, nhưng trong chiến đấu lại tỉ mỉ trong từng chi tiết, nên nhất định phải kiểm tra kỹ càng từng món dụng cụ xem có sai sót gì không.
Keiran cũng đã nhập cuộc kiểm tra cùng bọn họ, còn Tư Niên lại sắp xếp lại mấy món đồ vừa đem về.
Tìm mấy hòn đá,