*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Lúc này, Chu Thực đã sợ đần cả người.
Nữ quỷ từ từ quay đầu, mượn ánh trăng trong vắt, cô ta nhếch môi, mỉm cười đầy quỷ dị: “Hừ... Xì...”
Cô ta phát ra thanh âm tương tự như tiếng cửa bị rỉ sắt, nghe được khiến lông óc người tê dại, da gà nổi khắp cả người.
“Cô cô cô cô... Cô ta đang nói gì?” Khóe mắt Chu Thực rươm rướm, chỉ muốn tìm một chỗ ẩn núp, không cần giữ hình tượng nữa, chạy đến sau lưng Phó Vân Thâm, giấu mình đi.
Hiếm thấy, lần này Phó Vân Thâm không đẩy Chu Thực ra.
Tim Thời Mộ đau thắt lợi hại, cổ trùng đó không ngừng giãy giụa tạo ra âm thanh mê hoặc, cô nhắm mắt lại, niệm Thanh Tâm Chú ông ngoại đã dạy cho cô.
Phó Vân Thâm ghé mắt, liếc thấy Thời Mộ đang co mình dưới đất, đôi mắt quang từ từ sâu kín.
“Phó Vân Thâm, cô... cô ta sắp đi qua rồi, hu hu, rốt cuộc cô ta muốn làm gì!”
Chu Thực kéo hai tay Phó Vân Thâm gắt gao siết chặt, đến nỗi Phó Vân Thâm khó chịu cau mày, nói: “Muốn xem tôi múa sao?”
Chu Thực đã khóc lên: “Mẹ nó đã là lúc nào rồi, mà cậu còn nói nhảm với ông, ai mẹ nó muốn xem cậu múa hả! Tôi nói ở đây có quỷ! Có quỷ biết bay đó trời!!”
Phó Vân Thâm như thở dài: “Là cô ta nói.”
Người có tiếng người, quỷ có tiếng quỷ.
Quỷ không thể vào nhân đạo, người không thể nghe quỷ nói, vậy mà cõi đời này có một loại người đặc thù, bọn họ có thể nghe được người chết nói chuyện, có thể giúp quỷ hồn giải oan. Người ta gọi những người này là —— thi ngữ giả.
Phó Vân Thâm chính là một trong số đó.
Chu Thực rất kinh ngạc: “Cậu, cậu có thể hiểu cô ta nói... nói gì?”
“Hí... Soạt...”
Chu Thực nghẹn ngào: “Câu này lại có ý gì?”
Phó Vân Thâm: “Cô nói thoạt nhìn cậu hơi ngu, cho cậu đi trước.”
Đi trước?
Có ý gì?
Cái gì gọi là trước??!
Hoàn toàn không cho cậu cơ hội suy nghĩ nhiều, Phó Vân Thâm đột nhiên đẩy cậu ta ra cửa:
“Dẫn Thời Mộ đi trước.”
Đây là lần đầu tiên Phó Vân Thâm gọi tên cô sau mấy ngày qua.
Thời Mộ che ngực không khỏi ngẩng đầu, người thiếu niên phía trước giúp cô che chắn tầm mắt ác quỷ, bóng lưng cậu cao ngất, gầy gò lại tràn đầy can đảm.
Vào giờ phút này, Chu Thực nào dám không nghe lời nói, khiêng Thời Mộ lên núp ở phía sau.
Chỉ nghe một tiếng rít gào chói tai, nữ quỷ mang giày đỏ giương nanh múa vuốt nhào tới chỗ Phó Vân Thâm, bóng dáng màu đỏ cuồn cuộn nổi lên tà phong, mắt Phó Vân Thâm sa sầm, không hề nhường bước, cậu đưa ngón tay vào miệng, dùng sức cắn, một giọt máu rỉ ra từ đầu ngón tay.
Trong nháy mắt nữ quỷ lao ra, Phó Vân Thâm đã kịp giữ lấy gáy của cô ta, mạnh mẽ ấn giọt máu này vào mi tâm của cô ta.
“Á ——!!”
Tiếng kêu thê lương thảm thiết gần như đánh vỡ màng nhĩ, nữ quỷ lảo đảo lui về sau, thân hình như bị xé nát lơ lửng giữa không trung.
Chu Thực nhìn trợn mắt há mồm: “Đây là... sao?”
Thời Mộ cắn răng: “Phó Vân Thâm dương khí tràn đầy, quỷ lại là âm tà, trời sinh tương khắc, đương nhiên sẽ sợ cậu ta.”
Sống trong thời kỳ khoa học kỹ thuật, Chu Thực nghe mà choáng váng.
“Nhưng con quỷ này đã tồn tại quá lâu, cậu ta khắc chế được nhất thời, nhưng lại không thể hoàn toàn trục xuất được.”
Thời Mộ nhìn ra sau lưng, cửa phòng đóng chặt, ánh sáng đỏ lóe lên, điều này nói rõ nữ quỷ còn chưa từ bỏ ý định.
“Phó Vân Thâm.” Cô từ từ đứng lên. “Cậu tới đây.”
Phó Vân Thâm quay đầu liếc nhìn cô, bước tới.
Từ trên kệ Thời Mộ lục ra một cuốn vở, mở ra