*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Buổi tối hôm sau, ba người quét dọn phòng dụng cụ xong thì cầm giày múa lặng lẽ đi tới nơi mà nữ quỷ đã chết trước đó.
Sau khi cô ta nhảy lầu, vừa lúc rơi trúng bụi cỏ, bốn phía có cây chống đỡ, cho dù có người tới, cũng không sợ bị thấy.
Chu Thực mang thau thiết trộm được từ phòng bếp tới để xuống đất, nhìn đôi giày màu đỏ kia mà trong lòng cậu ta rụt rè: “Mộ ca, làm được chứ?”
“Tôi nói được là được, cậu ra trông chừng đi, nếu có người đến phải báo ngay.”
“Được rồi.”
Chu Thực không dài dòng, nhảy ra ngoài nhìn xung quanh.
Phó Vân Thâm đứng sau lưng Thời Mộ, cau mày nhìn cô lấy từ trong túi ra một đống linh tinh gì đó. Chỉ thấy Thời Mộ lấy ra một quyển sách rất cũ kỹ, lật ra một trang, dựa theo đó bắt đầu dàn trận, thấy vậy, Phó Vân Thâm lập tức bật cười.
“Nước đến chân mới nhảy.”
Thời Mộ đỏ mặt: “Lần đầu tiên tôi làm cái này, chưa quen tay lắm, cậu cười cái gì.”
Cậu lại thấp giọng cười hai tiếng.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Thời Mộ bặm môi, tiếp tục dàn trận, sau đó đặt thau vào trong trận pháp, rồi lấy đôi giày múa màu đỏ từ tay Phó Vân Thâm đặt ngay ngắn ở bên trong.
Cô quẹt diêm, đốt lá bùa trên tay, ánh lửa hồng bùng lên, soi sáng gương mặt cô trông cực kỳ tinh xảo.
“Thái thượng xá lệnh, siêu nhữ cô hồn, quỷ mị nhất thiết, tứ sinh triêm ân...”
Giọng điệu Thời Mộ dịu dàng nhàn nhạt, ở trong màn đêm thế này nghe như tiếng niệm chú của bậc thánh, gột rửa hết thảy tối tăm và tội ác.
Từng lá bùa được ném vào trong thau, ánh lửa chập chờn, đôi giày múa màu đỏ từ từ cháy thành tro, huyết dịch theo tro bụi thấm ra ngoài.
“Hữu đầu giả siêu, vô đầu giả thăng...”
Lá bùa được đốt xong, Thời Mộ nhắm mắt lại giúp oan hồn niệm Vãng Sinh Chú, đợi ánh lửa dập tắt thì bóng hình mảnh khảnh xinh đẹp của một cô gái hiện trên không trung. Cô ta trẻ tuổi, xinh đẹp, vốn đang tuổi xuân thì, vốn có một khao khát cháy bỏng là được đứng trên sân khấu, chỉ vì một lần nhảy xuống mà từ đó mất đi tất cả.
Phó Vân Thâm ngẩng đầu nhìn cô ta,
từ nhỏ cậu đã biết oan hồn nhiều không đếm xuể, ai nấy đều mặt mày dữ tợn, tay chân không trọn vẹn, đây vẫn là lần đầu tiên, cậu thấy một linh hồn sạch sẽ thánh khiết như thế.
[Tôi sắp phải đi xa rồi.] Cô gái nhẹ nhàng cười, [Kiếp sau, sẽ có người xem tôi múa một điệu chứ?]
Thời Mộ mở mắt, vẻ mặt bình tĩnh xa xăm, tiếp tục niệm: “Quỵ ngô đài tiền, bát quái phóng quang, trạm khảm nhi xuất, siêu sinh... Nơi khác.”
Quỷ hồn xoay người, bóng dáng hóa thành ánh sao, biến mất trong tinh hà mịt mờ.
Nhìn ánh sao lấp lánh trên đầu, Thời Mộ chợt thở dài: “Nếu như cô ấy còn sống, nhất định là một vũ công rất ưu tú.”
Mỗi đứa trẻ đều có mơ ước và khát vọng trong sáng, vì thế liều đến bể đầu chảy máu cũng tuyệt đối không lùi bước, đáng tiếc... bị một câu “Vì muốn tốt cho con” của người nhà dễ dàng phá hủy.
Cô ấy mất đi tính mạng, hại chết cô ấy, lại chính là cha mẹ luôn yêu thương cô ấy.
Phó Vân Thâm buông mắt, vẻ mặt đạm bạc, lông mi dài che kín đồng tử, không thấy rõ thần sắc.
Có lẽ cậu đang nghĩ tới người nhà của mình, dáng vẻ trông thật cô liêu.
“Đáng tiếc, trên đời này không có nếu như.”
Phó Vân Thâm đủ kiên cường, cho dù bị mẹ đẻ vứt bỏ, cho dù chịu ngược đãi, quỷ quái quấn thân, cũng không nghĩ tới cái chết. Bởi vì cậu biết rõ, đời này người có thể thương cậu chỉ có chính cậu, nếu từ bỏ thì thật sự không nỡ.
“Mấy đứa đang làm gì ở đây?!”
Bên ngoài lùm cây, vang lên chất giọng cục mịch của thầy chủ nhiệm.
“Không có làm gì hết, chỉ, chỉ đi loanh quanh một chút thôi ạ!” Đoán chừng là đang mật báo cho bọn cậu, Chu Thực tăng lớn âm lượng.
Thời Mộ và Phó Vân Thâm nhìn nhau, ăn ý thu dọn đống đồ dưới đất, khom lưng men theo đường nhỏ rời đi.
Chạy xa, Thời Mộ mới thở một hơi, nếu để thầy bắt gặp đang “hành nghề”, tuyên dương mê tín ở trường học, chắc sẽ bị đuổi học.
Hai người đi xa rồi mới nhớ tới Chu Thực còn ở đằng