*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Chuông tan học vang lên, cán sự lớp thu bài.
Đám học sinh không hề lấn cấn gì với thành tích của mình, từng người đang bàn luận xem chủ nhật nên đi đâu chơi, hoàn toàn không quan tâm xem thành tích của bài thi ra sao.
Nhưng vẫn có một bạn nữ tới bàn Thời Mộ: “Thời Mộ, bài cuối cậu làm sao vậy?”
“Bài cuối rất đơn giản, dùng công thức mới học áp dụng vào là được rồi.”
Phó Vân Thâm một tay chống cằm, lại nhẹ nhàng nói: “Cặn bã.”
Lông mày Thời Mộ nhảy dựng, quay đầu lại quơ quơ cây bút bi trước mặt cậu, Phó Vân Thâm sớm đoán được, nghiêng đầu tránh đi.
Trong lòng Thời Mộ càng tức, không nhịn được nói: “Phó Vân Thâm, cậu có tin lần này tôi được max điểm toán không.”
Vẻ mặt cậu lười biếng, qua loa đáp lại Thời Mộ: “Hả?”
Cô thật sự rất ghét dáng vẻ như giả vờ lười biếng của cậu chàng này, tựa như là ai cậu cũng xem thường, vừa như không xem ai ra gì, khiến người ta khó chịu.
“Chúng ta đánh cuộc không.” Cô gác cằm lên bàn cậu, gương mặt nổi bật đôi mắt hoa đào.
Phó Vân Thâm rũ mắt: “Cái gì.”
Gương mặt Thời Mộ hiện má lúm đồng tiền: “Lần kiểm tra này nếu tôi thi điểm cao hơn cậu, cậu rửa chân cho tôi hoặc đấm lưng cho tôi.”
“...”
Rửa chân...
Đấm lưng...
Phó Vân Thâm im lặng, ánh mắt nhìn Thời Mộ vô cùng khác thường.
Cậu híp mắt: “Sao cậu cứ thích bảo người ta đấm lưng vậy.”
Nếu nhớ không lầm, lúc mới quen, Thời Mộ đã kêu la bảo cậu đấm lưng cho.
Thời Mộ nghiêm túc: “Mọi người đều là anh em cả, anh em đấm lưng cho nhau là bình thường, trước kia tôi không có bạn bè, cho nên bây giờ muốn thể nghiệm.”
Cái rắm!
Cô chính là muốn 800 điểm huynh đệ kia, mặc dù hệ thống chưa nói nhưng Thời Mộ đã nắm được quy luật, chỉ cần cô đấm lưng cho Phó Vân Thâm một hồi, điểm huynh đệ cũng sẽ tăng lên, cho dù Phó Vân Thâm không cho cô đấm lưng cũng không sao, rửa chân nhất định cũng có
thể tăng điểm huynh đệ ẩn.
Quả nhiên, cô chính là một cô bé thông minh siêu cấp vũ trụ.
Thời Mộ đưa tay chọt chọt mu bàn tay cậu, cười hì hì: “Sao hả, không dám?”
Phó Vân Thâm cau mày hất ngón tay đang làm loạn kia ra: “Ấu trĩ, không cược.”
“Tôi thấy vì cậu sợ sẽ không bằng tôi, không sao, tôi vốn thông minh hơn cậu, thua tôi cũng không mất mặt đâu, mọi người đều là anh em cả mà.”
Đôi mắt cuốn hút của Thời Mộ giãn ra, lải nhải bên tai cậu không dứt, giống như là máy bb (máy nhắn tin) đã thành tinh.
Mai sau Phó Vân Thâm chín chắn thu mình, đa mưu túc trí, không mảy may quan tâm tới bất kỳ khiêu khích nào, thế nhưng... Phó Vân Thâm 17 tuổi vẫn là một thiếu niên tâm cao khí ngạo, cho dù biết đây là phép khích tướng của Thời Mộ, trong lòng vẫn không khỏi rục rịch.
Cậu dựa vào thành ghế, chân dài đưa lên trước: “Nếu cậu thua thì sao.”
“Tôi thua á.” Thời Mộ gãi gãi đầu: “Cậu muốn thế nào thì thế ấy.”
Phó Vân Thâm nhướng môi khẽ cười, ra vẻ hư hỏng: “Tôi muốn thế nào thì thế ấy?”
Thời Mộ thuận theo gật đầu: “Đương nhiên, cậu muốn thế nào thì...”
Lúc này, cô mới ngộ ra cạm bẫy trong lời nói của cậu, dừng lại, vội vàng đổi lời: “Tôi là người đàng hoàng.”
Phó Vân Thâm cười thành tiếng: “Tôi biết cậu là người nhưng đàng hoàng hay không thì chưa biết.”
Thời Mộ: “...”
“Được rồi, tôi thi với cậu, đợi ngày mai có thành tích, nếu cậu thắng,