"Yết Hỷ!"
Lữ Thiết Nhan không ở lại đó lâu, trước khi cô lên xe từ đằng sau có một giọng nói quen thuộc gọi tên của cô.
Không rõ người khác nghĩ thế nào, riêng cô cảm giác được cái gọi này chứa đầy sự yêu thương và cưng chiều.
Cô rụt tay về, khẽ quay lại mỉm cười với Đinh Thiên Ân: "Có chuyện gì sao?"
So với trước có lẽ bây giờ là giây phút Đinh Thiên Ân thấy vui vẻ nhất.
Trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười sủng nịnh dành cho cô, đôi chân thon dài hiên ngang đi từng bước về phía cô, dõng dạc nói: "Chúng ta yêu nhau đi."
Lữ Thiết Nhan nhìn anh rất lâu, không khí xung quanh đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, dường như mọi thứ đang ngưng đọng lại để chờ đợi khoảnh khắc mà Lữ Thiết Nhan cho anh câu trả lời của mình.
Đinh Thiên Ân rất nhẫn nại mà nhìn cô, trong ánh mắt hầu như chỉ toàn là cô, vạn vật xung quanh không tài nào quấy nhiễu được ánh nhìn si tình này.
Lữ Thiết Nhan suy nghĩ rất lâu, lúc này mới thấy cô cử động cơ mặt, hít vào một hơi sâu, ôn hòa nói: "Được."
Dù chỉ là một từ ngữ ngắn gọn, xúc tích nhưng ý nghĩa của nó lại bao hàm toàn bộ cảm xúc mãnh liệt của anh vào trong đó.
Đinh Thiên Ân chưa từng chờ đợi hay cầu mong ai sẽ yêu mình, từ trước đến giờ có vô số phụ nữ muốn tiếp cận gây sự chú ý của anh.
Toàn bộ đều chỉ có chung một mục đích chính là tiền mà thôi, Lữ Thiết Nhan thì khác, cô là người mạnh mẽ kiên cường nhất mà anh từng gặp qua.
Tuy rằng cô từng trải qua những hồi ức không mấy vui vẻ có điều những điều đó vẫn không hề ảnh hưởng đến cô chút nào.
Đó là điều khiến anh yêu cô, người con gái không thiếu vật chất, nhưng lại thiếu đi tình thương và chính anh sẽ là người dành riêng cho cô tình yêu đó.
Đinh Thiên Ân bước lên một bước, cánh tay bên phải giơ lên rồi thản nhiên đặt bàn tay sau đầu của cô nhẹ nhàng kéo cô ôm vào lòng, cái ôm mang đến sự ấm áp, cùng với đôi chút thâm tình: "Chúng ta không thể đoán được rằng mình sẽ yêu nhau bao lâu, nhưng anh hứa với em chỉ cần anh còn bên em anh sẽ không để em buồn, mỗi ngày trôi qua tình yêu anh dành cho em sẽ dâng lên từng chút một.
Anh yêu em."
Lữ Thiết Nhan rất để ý đến lời mà anh nói, từng câu từng chữ dường như được cô khắc cốt ghi tâm, cô tin anh sẽ làm được.
Dù đây là lần đầu tiên cô biết yêu một ai đó nhưng cô thấu hiểu được một chuyện chính là không nên quá lụy vào tình yêu đó, chưa chắc một ngày họ còn bên mình.
Cô từng chứng kiến rất nhiều người như vậy rồi, không hứa sẽ dài lâu nhưng hứa yêu một cách vẹn tròn.
*Rắc...
Thật không may khi có một tên chó săn lấp ló bên kia đường lấy máy ảnh chụp lại khoảnh khắc mà Đinh Thiên Ân ôm cô, miệng cười điểu: "Tin tức này chắc hót hít lắm đây."
Đinh Thiên Ân buông tay, nói: "Đi ăn nha."
Lữ Thiết Nhan gật đầu, dịu dàng đáp: "Vâng."
Quả nhiên con người ta lúc đầu lạnh lùng cỡ nào khi bị tình yêu nhập vào liền thay đổi tâm tính, trở nên thục nữ hiền hòa.
Lữ Thiết Nhan trở thành nha vậy cũng khiến Đinh Thiên Ân khá bất ngờ, chưa kịp thích ứng tuy nhiên cô như vậy lại càng dễ thương hơn, như trước thì cá tính.
Căn bản cô của lúc trước hay hiện tại đều hiển hách như nhau.
Hai chiếc xe sang chảnh lăn bánh khỏi Song thị, đến nhà hàng Tây gần đó để dùng bữa.
Sau khi gọi món xong hai người có nói vài ba câu thì Lữ Thiết Nhan đi vệ sinh.
Giờ chỉ còn Đinh Thiên Ân ngồi đó vừa hay có một nhóm con gái mới vừa vào nhà hàng, một trong số họ vô tình bắt gặp Đinh Thiên Ân, hai mấy trố lên sáng rỡ như thấy hố vàng.
Theo một thói quen lấy gương và son ra trau chuốt lại khuôn mặt của mình, mấy ai biết rằng trên mặt cô ta là mấy lớp phần dày đặc, đôi môi đỏ chót được tô xong, làm ra điệu bộ chu mỏ hôn gió.
Sau đó lừa bạn của mình đi qua kia kiếm bàn trước còn mình thì đi lại chỗ của Đinh Thiên Ân.
Dáng đi õng à õng ẹo, bờ m ông không rõ bao nhiêu là hàng thật, bao nhiêu là hàng giả chỉ thấy nó to bất thường cũng do một phần tác động đến từ cô gái kia, bước chân ngày một đến