Sau khi ăn xong Lữ Thiết Nhan được anh mời đến nhà chơi cô lần này không hề từ chối mà đồng ý ngay tức khắc.
Khi đến nơi khiến cô có hơi bất ngờ khi nơi đây được bày trí rất lãng mạn, cô hơi hiếu kỳ nhìn sang anh, định nói gì đó nhưng Đinh Thiên Ân nhanh hơn, cướp lời của cô:
"Em có bất ngờ không?"
Lữ Thiết Nhan gật đầu tiện tay vén mái tóc của mình ra đằng sau, để lộ ra gương mặt ung dung xinh đẹp: "Anh cho người chuẩn bị sao?"
"Đúng vậy."
Không để lãng phí thời gian Đinh Thiên Ân nắm tay cô đi vào trong, dưới chân cô từ ngoài vào trong ngập tràn cánh hoa hồng đỏ rực đầy lộng lẫy, bên trong còn khiến cô ngạc nhiên hơn, toàn bộ mọi ngóc ngách trong nhà đều là hình của cô, từng bức ảnh là một nét đẹp riêng khác nhau.
Đặc biết nhất vẫn là dòng chữ Anh Yêu Em được dán ở chính giữ căn nhà, vừa bước vào đã gây chú ý ngay.
Lữ Thiết Nhan mất hết mấy phút để nhìn, bất giác thốt lên lời: "Cảm ơn anh đã xuất hiện và yêu em."
Đinh Thiên Ân đứng bên cạnh vô thức đưa tay xoa đầu của cô, mỉm cười hạnh phúc không nói gì, mấy người giúp việc trong nhà nhìn thấy cũng cảm nhận được độ cưng chiều của anh dành cho cô nó nhiều và sâu lắng như thế nào, đến cả ánh mắt khi nhìn cô cũng chất chứa sự yêu thương nồng nàn nhất, dịu dàng nhất.
Trong mắt anh hoàn toàn chỉ có cô, giống như vạn vật xung quanh đều không cách nào chen vào.
Có thể nói trước đây thiếu gia của họ ngoài công việc ra hầu như không có gì khiến anh lay động.
Chính vì vậy đến từng tuổi này vẫn chưa có vợ, trong khi mấy người bằng tuổi anh đã có cả con hết rồi.
Bây giờ nhìn thấy anh tìm được đóa hồng của đời mình mọi người thấy như được hạnh phúc lây.
"Yết Hỷ, dù sau này có xảy ra chuyện gì hãy hứa với anh đừng rời xa anh có được không? Anh yêu em rất nhiều, sẽ ra sao nếu như em không còn bên cạnh anh? Đến chừng đó chắc anh điên mất." Đinh Thiên Ân quay người cô đặt cô đối diện với mình, mắt đối mắt nhìn cô mang theo vẻ thống thiết yêu cầu.
Lữ Thiết Nhan không dời mắt khỏi cặp mắt kiên định đầy cuồng nhiệt của anh, có lẽ cô bị cảm hóa bởi người đàn ông này mất rồi.
Chính cô cũng như anh, không dám tưởng tượng đến chuyện nếu một trong hai biến mất, viễn cảnh đó sẽ như thế nào? Cô không dám nghĩ đến.
Lữ Thiết Nhan nắm tay anh rất chặt, vì cô thấp hơn anh tận một cái đầu nên đành phải nhón chân mới có thể hôn tới anh, một nụ hôn nhẹ trên môi rất nhanh nhưng đủ để Đinh Thiên Ân mê luyến, nụ hôn tựa như câu trả lời mà cô dành cho anh.
"Quãng đường sau này hãy cứ để tự nhiên, em chỉ biết hiện tại em yêu anh và muốn bên cạnh anh."
"Chúng ta kết hôn đi."
"..."
Tất cả người làm trong nhà đang chìm vào sự ngọt ngào lãng mạn của hai người bất thình lình bị câu nói của anh làm cho thất kinh, toàn bộ đồng thanh hét to: "Kết hôn?"
Người được cầu hôn không một chút cảm xúc gì vậy mà bọn họ có vẻ kinh động hơn cô thì phải.
Lữ Thiết Nhan và Đinh Thiên Ân đồng loạt quay đầu nhìn lại hướng đã phát ra tiếng hét kia, bọn họ bị thiếu gia nhìn liền sợ thầm trong lòng rón rén đi chỗ khác không dám đứng ở đó nhìn lén nữa.
"Thế nào, em muốn cùng anh kết hôn không?" Đinh Thiên Ân không nói gì bọn họ trở về chuyện khi nãy đinh ninh kiên chí hỏi cô.
Lữ Thiết Nhan ban đầu chỉ nghĩ là anh nói đùa với mình có điều ánh mắt của anh có lẽ không phải đùa rồi.
Nó vô cùng nghiêm túc và chắc chắn, vốn dĩ cô chưa từng nghĩ đến chuyện này nếu như kết hôn thì có vẻ quá nhanh rồi.
Theo như lý trí và con tim cô đã từ chối anh: "Chuyện kết hôn cứ để sau hãy nói đi, em chưa nghĩ đến quan trọng đại sự đó."
"Nếu em yêu anh vậy em còn chần chừ gì nữa, anh sợ có một ngày em rời xa anh cho nên anh phải lấy em về, như vậy không còn ai dám cướp em khỏi anh nữa."
Điều Đinh Thiên Ân sợ là thế.
Anh biết ở thành phố này mình cũng có thể được xem là đẹp trai nhất, tiền không thiếu, kể cả quyền lực cũng vậy.
Hô mưa gọi gió mấy năm trên thương trường bất kỳ đối thủ nào gặp anh phải vị