CHƯƠNG 8
Lúc này trước túp lều tranh, Bình Bình đầu đầy máu nằm trên mặt đất, nó đã bất tỉnh, còn Yên Yên lúc này không biết đã đi đâu.
Không quan tâm đến chuyện khác, Lưu Ly ném cái gùi trên người sang một bên, bước nhanh về phía trước để kiểm tra tình hình của Bình Bình.
Ông nội là một thầy thuốc Đông Y, mặc dù cuối cùng cô đã trở thành một dược sĩ, nhưng cũng đã học được bảy tám phần bản lĩnh của ông mình, bắt mạch gì gì đó không thành vấn đề.
Sau khi xác định vết máu trên đầu Bình Bình chỉ là do chấn thương và bé chỉ ngất đi vì đói, lòng của Lưu Ly mới bình tĩnh lại.
Nếu Bình Bình không sao thì cũng tới lúc cô tính sổ rồi.
Lặng lẽ đút cho Bình Bình vài gọt nước linh tuyền, Lưu Ly đứng lên, lạnh lùng nhìn lướt qua đám thôn dân đang vậy xem: “Ai đánh con trai tôi?”
Giọng nói Lưu Ly rất lạnh lùng cùng ánh mắt đáng sợ, khiến những người dân đang vây xem bất giác cảm thấy sợ hãi.
Nha đầu Lưu Gia này từ khi nào mà trở nên kinh khủng như vậy?
Dân làng không dám đối diện với ánh mắt của Lưu Ly, mà bất giác nhìn về phía một người phụ nữ dáng người gầy gò, vẻ mặt cay nghiệt bên cạnh.
Lưu Ly nhìn theo ánh mắt của mọi người, trong đầu cô lập tức hiện lên thông tin về ả đàn bà này.
Quả phụ Lê – một ả đàn bà đanh đá chua ngoa trong làng.
Khi nhìn thấy quả phụ Lê, trong lòng cô dâng lên một nỗi sợ hãi không tên, Lưu Ly biết rằng đây là cảm xúc của nguyên chủ còn lưu lại.
Chỉ vì quả phụ Lê này là mẹ của Từ Chính, tú tài đầu tiên trong thôn và là vị hôn phu trước đây của cô.
Mà lý do tại sao nguyên chủ sợ bà ta