CHƯƠNG 9
Mọi người nhất thời không thể tỉnh táo lại, chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn.
Không nói đến những người vây xem đó, ngay cả bản thân quả phụ Lê lúc này cũng đang nhìn chằm chằm vào Lưu Ly với vẻ mặt khó tin.
“Mẹ kiếp con đĩ này, dám đánh tao, tao liều với mày.”
Quả phụ Lê định thần lại, bà ta tức giận đến mức muốn liều mạng với Lưu Ly.
Chỉ là không chờ quả phụ Lê đánh Lưu Ly, Lưu Ly đã tát vào mặt quả phụ Lê một cái nữa.
Cái tát này tốn rất nhiều sức, quả phụ Lê bị tát cho choáng váng một lúc.
“Trời đất ơi, tôi không sống nổi nữa.” Quả phụ Lê tỉnh táo lại, liền ngồi trên mặt đất la lối om sòm: “Cái thứ đê tiện không biết xấu hổ này dụ dỗ con trai tôi, tôi không đồng ý tới nói cho ra lẽ thì bị đánh, tôi bị một con nhóc tát mặt như thế thì bảo tôi còn mặt mũi nào gặp người khác nữa? Như vậy thì khác nào chết rồi đâu…”
Dân làng vốn dĩ bị quả phụ Lê thu hút đến hóng chuyện, ban đầu khi thấy quả phụ Lê đánh ngất đứa trẻ, họ còn nghĩ rằng quả phụ Lê quá độc ác, nhưng bây giờ, nhìn thấy quả phụ Lê như thế này, họ lại cảm thấy rằng Lưu Ly hơi quá đáng.
Nhưng suy cho cùng đó không phải việc của họ, họ cũng không tiện chen mồm vào.
Mặt khác, những dân làng tới sau không biết đầu đuôi ngọn ngành chỉ nhìn thấy Quả phụ Lê bị đánh, bèn cảm thấy Lưu Ly quá đáng, bắt đầu chỉ trỏ.
“Lưu Ly, dù sao Quả phụ Lê cũng là bề trên của cô.
Cô tát vào mặt người ta như thế này thật quá đáng.”
“Đúng vậy, vốn chuyện này là lỗi của cô.
Người ta chỉ có mỗi một đứa con trai.
Dù góa vợ, nhưng hắn vẫn là một tú tài, cũng không phải là người mà cô có thể tơ tưởng tới.
Người ta thân làm mẹ, không đồng ý cũng đúng, sao cô lại đánh người ta thế này? Đúng là vô lý.”
Trước những lời chỉ trích từ dân làng, lòng Lưu Ly chùng xuống.
Cô đã thấy không thể phân biệt đúng sai, nhưng chưa bao giờ thấy không phân biệt đúng sai như