Tô Tử Mạch không khỏi chấn động trong lòng sau khi biết được thân phận và ý đồ của đối phương, dù sao bây giờ nàng cũng không có manh mối để tìm Bách Sinh Thảo, không bằng đi theo sau đám người này.
Nếu như bọn họ phát hiện ra Bách Sinh Thảo thì đến lúc đó Tô Tử Mạch sẽ có thể âm thầm đột nhiên ra tay, trực tiếp cướp đi Bách Sinh Thảo.
Nếu như những người này không tìm được Bách Sinh Thảo thì Tô Tử Mạch cũng không cần phải vội vàng thêm, dù sao giữa sa mạc mịt mù này cũng chỉ có đoàn bọn họ là cùng mục đích với mình, bọn họ không tìm được Bách Sinh Thảo sẽ không xách chân lên mà bỏ chạy.
Sau khi quyết định xong Tô Tử Mạch liền yên lặng trốn phía sau đám người này, sáng sớm ngày hôm sau đám người ngày đã dạy khởi động cơ thể chuẩn bị tiếp tục đi sâu vào sa mạc.
Tô Tử Mạch đi cách không quá xa ở phía sau đám người này, đám người này không có năng lực cảm nhận nhạy bén như Tô Tử Mạch, chắc chắn sẽ không phát hiện ra Tô Tử Mạch đang theo dõi bọn họ.
Đang đi được nửa ngày thì Tô Tử Mạch đột nhiên nghe thấy có người phía trước đang phấn khích nói: “Các ngươi có ngửi thấy không, có một mùi hương kỳ quái, nhất định là mùi của Bách Sinh Thảo.
”
“Không sai, ta cũng ngửi thấy, đây đã là nội địa chết của sa mạc rồi, mùi hương này nhất định là của Bách Sinh Thảo phả ra, chúng ta tăng tốc độ đi theo hướng của mùi hương đi.
”
Tô Tử Mạch nghe thấy toàn bộ những lời bọn họ nói ở từ phía sau, không lâu sau bản thân Tô Tử Mạch cũng người thấy mùi hương kia.
Trước kia Tô Tử Mạch và Tam Vương Gia bị Tiểu Hổ Tử cố tình thiết kế bẫy để gài bọn họ, vì thế đối với mùi hương lạ lùng này nàng vẫn rất cảnh giác.
Nhưng khi ngửi thấy mùi hương này, Tô Tử Mạch lập tức cảm thấy sảng khoái, lỗ chân lông trên toàn thân như mở ra ngay lập tức.
Khoảnh khắc đó Tô Tử Mạch gần như có thể khẳng định, mùi hương này lần ngửi thấy nhất định là do Bách Sinh Thảo phả ra, tuyệt đối không có bất cứ khả năng nào là giả.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch không dám chậm trễ chút nào, nhanh chóng đi theo phía sau đoàn người, một lát sau, Tô Tử Mạch mới nhận ra bọn họ đột nhiên dừng lại, đồng thời nhìn về một hướng.
Tô Tử Mạch còn cách đám người này một đoạn ngắn, chỉ có thể nhìn thấy bọn họ cùng nhau nhìn về một hướng, bản thân nàng không nhìn thấy được cảnh tượng phía trước.
Ngay lúc đó Tô Tử Mạch cảm thấy cực kỳ tò mò, đám người này vừa rồi còn vội vàng đi tìm Bách Sinh Thảo như vậy, nói không chừng đã nhìn thấy dấu vết của Bách Sinh Thảo rồi.
Trong lúc nàng còn đang chìm đắm trong nghi ngờ, thì cuối cùng đám người này cũng bắt đầu thảo luận với nhau.
“Lão đại, người xem phía trước nhất định là Bách Sinh Thảo rồi, chúng ta mau chúng qua đó hái nó đi.
”
“Đợi đã, ngươi không cảm thấy mọi thứ quá đơn giản rồi sao, bảo vật thiên phú như Bách Sinh Thảo nên được bảo vệ bởi một loại ma thú nào đó mới đúng, làm sao có thể để chúng ta dễ dàng lấy được nó như vậy được.
”
Tô Tử Mạch nghe thấy vậy cũng hiểu ra, vốn dĩ đám người này đã thật sự phát hiện ra Bách Sinh Thảo, chỉ là người thủ lĩnh kia có cẩn trọng, vì thế không đến đó để hái nó.
Lúc này có người không nhịn được mở miệng: “Lão đại, ta thấy người quá cẩn thận rồi, nếu như các người không dám qua đó vậy thì ta sẽ qua đó để hái nó, các người đợi tin tốt của ta.
”
Vừa dứt lời người kia đã cùng lúc chạy như bay về phía trước, Tô Tử Mạch rất nhanh đã mất dấu bóng ảnh của người kia.
“A.
”
Không lâu sau một âm thanh thảm thiết vang lên, Tô Tử Mạch nghe thấy tiếng này liền biết là âm thanh của người vừa chạy, có vẻ như hắn ta đã xảy ra chuyện không lành.
“Lùi lại, lập tức lùi lại.
”
Lúc này lão đại của đoàn đột nhiên lớn tiếng hét lên, đám người ngay tức khắc tốc độ chạy về hướng Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch không ngờ tới đám người này nói lùi là lùi, hơn nữa còn với tốc độ nhanh như vậy, lúc này Tô Tử Mạch có muốn ẩn thân đi cũng không kịp nữa rồi, nàng dứt khoát đứng lại đó.
Nhìn thấy Tô Tử Mạch xuất hiện, đám người này bị dọa