Quả nhiên khi ngọn lửa xung quanh Tô Tử Mạch đã biến nhỏ, bọ cạp vương kia bắt đầu từ từ lắc lư chiếc đuôi, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm Tô Tử Mạch, giống như nó đã chuẩn bị xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên tấn công.
Thấy vậy, Tô Tử Mạch không khỏi nheo mắt phượng chuẩn bị đối phó, nhưng khi Tô Tử Mạch quét mắt qua bọ cạp vuông, nàng lại phát hiện đám người vừa nãy chạy trốn đều quay đầu lại.
Đám người này phát hiện Tô Tử Mạch đang thu hút sự chú ý bọ cạp vương và bầy bọ cạp, ngay lập tức nhân cơ hội đó vòng qua bên cạnh đi về hướng của Bách Sinh Thảo.
Nhìn thấy vậy đầu của Tô Tử Mạch lập tức bốc hỏa, đám người này thế mà lại dám lợi dụng bản thân, làm sao có thể như vậy được.
Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch tâm niệm, Thượng Hải Châu lại lần nữa sáng lên, hai vị tiên quen thuộc lại xuất hiện, sau đó trực tiếp lao nhanh về phía bọ cạp vương.
Vốn dĩ bọ cạp vương đang nhìn chằm chằm Tô Tử Mạch, ai mà biết lại đột nhiên lòi ra hai người, khiến cho nó kinh ngạc.
Khi nó nhìn thấy đột nhiên xuất hiện hai vị tiên nhân, lại còn chủ động xông về hướng mình, ánh mắt của bọ cạp vương lóe lên tia phẫn nộ.
Đường đường là bọ cạp vương đã tu luyện thành ma thú, tuy rằng có bộ phận trí khôn của con người, nhưng thú tính trong xương cốt vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất, trước mắt nó là hai con người nhỏ bé dám chủ động tấn công mình, quả là sự khiêu khích cực mạnh.
Bọ cạp vương hất chiếc đuôi có nọc độc từ phía sau vào hai vị tiên nhân, những con bọ cạp nhỏ xung quanh cảm nhận được hiệu lệnh của bọ cạp vương, sau đó đồng thời cùng lúc như nước lũ tràn về phía hai bị tiên nhân.
Tô Tử Mạch thấy vậy, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, hai vị tiên nhân mà nàng triệu hội đã thành công thu hút sự chú ý của bọ cạp vương và bầy bọ cạp, Tô Tử Mạch lập tức chạy nhanh về phía Bách Sinh Thảo.
Lúc Tô Tử Mạch đến nơi thì thấy tên nam nhân là thủ lĩnh đã cầm trong tay một cây cỏ nhỏ màu xanh, cây cỏ này tuy nhìn không có gì đặc biệt như những cây bình thường khác, nhưng cái cây này xuất hiện trên tay hắn ta lúc này không phải Bách Thảo Sinh thì là gì.
“Giao Bách Sinh Thảo ra đây.
”
Tô Tử Mạch không thể kìm được cơn tức giận của mình nữa, mắng nhiếc nhóm người đó một cách gay gắt.
Nghe thấy âm thanh của Tô Tử Mạch, trước tiên nam nhân đó thu lại Bách Sinh Thảo, sau đó khinh bỉ cười nói: “Mạng ngươi cũng thật lớn nhỉ, nhanh như vậy đã thoát được bao vây của đám bọ cạp mà chạy tới đây, nhưng mà Bách Sinh Thảo này đã là của bọn ta rồi, ngươi nên đi chỗ khác tìm đi, nói không trừng ở sa mạc chết này còn có cây Bách Sinh Thảo thứ hai cho người, ha ha ha.
”
Nói đến cuối cùng nam nhân không nhịn được nữa mà phá lên cười, rất hiếm để có được bảo vật thiên phú như Bách Sinh Thảo ra đời, vậy làm sao có thể có cây thứ hai được.
Lời nam nhân nói rõ ràng đang chế giễu Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch đương nhiên có thể nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của nam nhân.
Tô Tử Mạch thấy đối phương khẳng định không giao Bách Sinh Thảo ra, nàng cũng lười nói nhiều, trực tiếp xông về phía nam nhân.
Nhìn thấy Tô Tử Mạch đang lao về phía mình, khóe miệng của nam nhân thậm chí còn lộ ra một nụ cười khinh thường, khi Tô Tử Mạch đến gần nam nhân đó, hắn ta chậm rãi giơ tay lên, đồng thời trên tay nam nhân xuất hiện một linh lực với ánh sáng màu xanh nhạt.
Khi Tô Tử Mạch nhìn thấy nhìn thấy ánh sáng xanh nhạt trên tay nam nhân, biểu cảm bỗng trở nên nghiêm trọng thêm.
Chả trách gì khi nam nhân này nhìn thấy mình ra tay lại bình thản như vậy, hắn ta thế mà lại là một linh vương.
Tuy rằng bây giờ Tô Tử Mạch là một linh thánh cấp chín, nhưng bản chất giữa linh thánh và linh vương lại có sự khác biệt, sức mạnh của hai người cách biệt giống như rãnh trời vậy.
Đương nhiên trong lòng Tô Tử Mạch cũng rõ điều này, chỉ là bây giờ bản thân đang ra tay muốn thu lại cũng đã không kịp nữa rồi, Tô Tử Mạch chỉ có thể cứng đầu cắn răng tiếp tục tấn công nam nhân.
Nam nhân nhìn thấy Tô Tử Mạch đã đến trước