Nhưng Tô Tử Mạch không vì đối phương là một tiểu lão đầu mà có ý coi thường, bởi vì tuy lão đầu này trông có vẻ ốm yếu, nhưng trong đôi mắt lại lóe lên sự tinh ranh, vừa nhìn đã biết đây là một người gian xảo độc ác.
Trước sự cầu xin của lão đầu này, Tô Tử Mạch lạnh lùng cười đáp:"Vừa rồi bổn tiểu thư đã nói rất rõ, ngươi muốn làm ảnh hưởng đến tâm trí của bổn tiểu thư là chuyện không có khả năng, bây giờ chỉ có một con đường bày ra trước mắt ngươi, đó là ngoan ngoãn làm khí hồn của bổn tiểu thư, nếu không thì chỉ có con đường chết thôi, ngươi tự chọn đi.
"
Tô Tử Mạch vừa dứt lời lão đầu đã vội vàng đáp: "Tiểu nhân bằng lòng trở thành khí hồn của người, chỉ cầu xin cô nương cho tiểu nhân một con đường sống.
"
Dù sao khí hồn này cũng là vật có linh hồn, đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, suy cho cùng hắn ta cũng biết sợ, quan trọng nhất là sức mạnh linh hồn của Tô Tử Mạch mạnh mẽ như vậy, không hề bị ảnh hưởng bởi hắn ta chút nào.
Tô Tử Mạch thấy lão đầu này chịu thua mình, lúc này nàng mới cười đắc ý nói: "Coi như ngươi thức thời, bổn tiểu thư chuẩn bị đổi chỗ ở cho ngươi, chắc ngươi không có ý kiến gì chứ?"
"Đổi chỗ ở? Cô nương, người có ý gì vậy? Ta chỉ là một khí hồn, nếu như không có binh khí để nương tựa, sau một thời gian ta sẽ tiêu tan thành mây khói đó!"
Bây giờ lão đầu này mới hoàn toàn sợ Tô Tử Mạch, giọng điệu nói chuyện cũng hơi run rẩy.
Tô Tử Mạch lại cười gian xảo nói: "Ngươi không cần phải sợ như vậy, nếu bổn tiểu thư muốn giết ngươi thì đã trực tiếp nhốt ngươi trong hồn hải rồi, bây giờ bổn tiểu thư tìm một binh khí mới cho ngươi, còn cao cấp hơn cả thanh chủy thủ ngươi đang ở nữa, ngươi cứ việc yên tâm đi.
"
Nghe Tô Tử Mạch nói như vậy lão đầu không khỏi lộ vẻ nửa tin nửa ngờ, nhưng chuyện đã đến nước này hắn ta cũng không có quyền lựa chọn, chỉ có thể tạm thời tin lời Tô Tử Mạch.
Vào lúc Tô Tử Mạch và lão đầu đang thương lượng, Hạ Ứng và Hạ Doãn cũng đang vô cùng hồi hộp nhìn Tô Tử Mạch.
"Sư phụ, cô nương này đã duy trì tư thế đó rất lâu rồi, chắc sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Đừng vội, vừa rồi khí hồn đó đã vào trong hồn hải của nàng ấy, xem ra cô nương này chắc đang chiến đấu với khí hồn, nếu xảy ra chuyện bất trắc thật thì nàng ấy sẽ thoát ra ngoài, chúng ta cứ đợi tiếp đi.
"
Hạ Ứng vừa dứt lời, khí hồn đó đã lập tức bốc ra khỏi đầu Tô Tử Mạch, sau đó lại chui vào thanh chủy thủ.
Lúc này Tô Tử Mạch cũng cười nói với Hạ Ứng: "Tiền bối, vừa nãy ta đã thu phục khí hồn đó rồi, tiếp theo xin nhờ cậy tiền bối rồi.
"
"Cái gì? Ngươi thu phục được khí hồn đó thật sao? Cô nương không nói đùa chứ?"
Nghe thấy những lời của Tô Tử Mạch, Hạ Ứng không khỏi kinh ngạc, với thị lực của ông ta đương nhiên có thể nhìn ra khí hồn trong thanh chủy thủ này gian ác cỡ nào, Tô Tử Mạch vậy mà lại có thể thu phục được nó, quả thật rất khó tin.
Nhưng khi Hạ Ứng nhìn về phía thanh chủy thủ lần nữa, quả thật có thể thấy được, hơi thở gian ác lạnh lẽo trước đó đã phai đi rất nhiều, xem ra có lẽ Tô Tử Mạch không nói dối.
Nghĩ đến đây Hạ Ứng bèn gật đầu nói: "Nếu cô nương đã thu phục thành công và không chịu ảnh hưởng của khí hồn đó, vậy lão phu đương nhiên sẽ giữ đúng lời hứa, mời cô nương đi theo lão phu.
"
Sau khi nói xong Hạ Ứng bèn dẫn Tô Tử Mạch vào phòng luyện khí, nhìn thấy trong phòng có một cái đỉnh lò toàn thân đen kịt, Tô Tử Mạch không khỏi cảm thấy tò mò, nàng đi xung quanh lò mấy vòng liền.
Hạ Ứng thấy vậy không nhịn được bật cười nói: "Cô nương đợi ở bên cạnh một lát, lão phu bây giờ sẽ rút khí hồn trong thanh chủy thủ này ra giúp cô nương.
"
Sau khi nói xong, chỉ thấy Hạ Ứng vừa giơ tay ra phía dưới lò lập tức phựt lửa lên, nhiệt độ trong căn phòng dường như phút chốc đã tăng cao hơn.
Sau đó Hạ Ứng vứt thanh chủy thủ đó vào trong lò luyện khí, chẳng bao lâu sau trên lò luyện khí đã bốc lên từng làn khói đen, mà làn khói đó rất nhanh đã ngưng tụ thành hình dáng một con người, chính là lão đầu trong thanh chủy thủ đó.
Sau khi rút khí