Giọng điệu Dạ Ly Thần quyết đoán dứt khoát không hề do dự chút nào, người bên dưới nhận được lệnh của Dạ Ly Thần vội gật đầu đáp lại, mà lúc này quản gia của Dạ Ly Thần là A Mông bỗng nhiên hớt hải chạy đến.
"Thần tôn đại nhân, tiểu thiếu gia vừa mới tỉnh rồi, đang quấy khóc đòi ngài đó!"
Dạ Ly Thần nghe xong vẻ mặt chợt thay đổi, hỏi A Mông dồn dập: "Cái gì? Tiểu thiếu gia tỉnh rồi? Bây giờ bản tôn qua đó ngay!"
Vừa nói Dạ Ly Thần vừa lách mình đi thẳng về phía hậu viện, chỉ còn lại những thuộc hạ đang đứng trố mắt ngạc nhiên trong đại điện.
"Ôi, sao thần tôn đại nhân nói đi là đi, ta còn chưa kịp bẩm báo nữa đây!"
"Thôi bỏ đi, muốn trách thì trách ngươi không nói sớm, không phải ngươi không biết thần tôn đại nhân thương yêu tiểu thiếu gia nhất, chúng ta vẫn nên về trước đi.
"
Mọi người bàn bạc một lúc bèn giải tán ai đi đường nấy, còn Tô Tử Mạch lúc này cũng đã đến trong một căn phòng ở hậu viện.
"Phụ thân, người đến rồi, Bảo Bảo sợ lắm!"
Dạ Ly Thần vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Bảo Bảo trèo từ trên giường xuống, lảo đảo bước về phía hắn.
Dạ Ly Thần thấy vậy vội vàng tiến lên ôm lấy Bảo Bảo, lo lắng nói: "Không phải bảo con ngoan ngoãn nằm trên giường sao? Sao con lại trèo xuống giường rồi?"
Bảo Bảo nghe xong nức nở nói: "Phụ thân, mẫu thân không có ở đây, người cũng không ở đây, con sợ lắm!"
Thấy dáng vẻ ngân ngắn nước mắt của Bảo Bảo, Dạ Ly Thần không nhịn được thấy đau lòng, giọng điệu cũng dịu dàng hơn nói: "Phụ thân vừa nãy bận việc bên ngoài, không phải đã nói con ngủ ngoan, lát nữa phụ thân sẽ về sao, con xem không phải bây giờ ta đang đứng trước mặt con đây sao?"
Dạ Ly Thần vừa dỗ dành Bảo Bảo, sau đó bỗng nhiên nhớ ra gì đó bèn nói với Bảo Bảo: "Đúng rồi, hôm nay con còn chưa uống thuốc đó, phụ thân sai người mang thuốc lên cho con.
"
Tuy độc tố trước đây trong cơ thể Bảo Bảo đã được Dạ Ly Thần tìm cách loại bỏ đi rất nhiều, nhưng cơ thể của Bảo Bảo cũng vì vậy mà chịu tổn hại lớn, cần phải điều dưỡng thêm một khoảng thời gian mới có thể khôi phục lại bình thường.
Chính vì thế Dạ Ly Thần mới luôn để Bảo Bảo bên cạnh mình, không đưa Bảo Bảo đi tìm Tô Tử Mạch ngay.
Vừa nghe thấy phải uống thuốc vẻ mặt Bảo Bảo đau khổ nói: "Phụ thân, con không muốn uống thuốc, thuốc đó quả thật đắng lắm, không dễ uống chút nào.
"
Đứa trẻ nào cũng sợ uống thuốc, Bảo Bảo đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ, Dạ Ly Thần thấy vậy chỉ có thể khuyên bảo hết lời: "Bảo Bảo, thuốc đắng dã tật, bây giờ cơ thể con vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, không uống thuốc sao có thể khỏe hẳn được chứ?"
Dạ Ly Thần vừa dứt lời người hầu cũng vừa bưng bát thuốc đã nấu xong lên, Dạ Ly Thần vừa múc một muỗng thuốc vừa nhẹ nhàng thổi vài cái, đợi thuốc vừa đủ độ ấm mới đưa đến bên miệng Bảo Bảo.
Nhưng Bảo Bảo lại bĩu môi nói: "Không được, con không uống!"
Thấy dáng vẻ hậm hực của Bảo Bảo, Dạ Ly Thần không khỏi buồn bực, nhưng quả thật hắn cũng không nỡ nổi giận với Bảo Bảo.
Một lát sau Dạ Ly Thần mới thở dài nói: "Hầy, vậy con nói xem phải làm sao con mới chịu uống thuốc đây?"
Bảo Bảo nghe xong suy nghĩ một lát rồi đáp: "Phụ thân, trước đây mẫu thân đều sẽ hát cho con nghe, người hát cho con nghe một bài con sẽ uống thuốc.
"
Dạ Ly Thần nghe xong không khỏi bối rối, hắn là thần tôn, nếu nói đánh nhau giết người thì hắn không sợ một ai, nhưng bảo hắn hát thì quả thật làm khó hắn quá rồi!
Nhưng trước ánh mắt đầy mong chờ của Bảo Bảo, Dạ Ly Thần chỉ đành nhẫn nhịn hát một bài, hắn vừa cất lời lên lại nghe rất hay.
Tùy tiện hát vài ba câu Dạ Ly Thần bèn giục Bảo Bảo: "Được rồi, vừa rồi phụ thân đã hát rồi, con không được nuốt lời đâu, mau uống thuốc đi.
"
Lần này Bảo Bảo lại không từ chối, quả nhiên rất nghe lời uống một ngụm thuốc.
Dạ Ly Thần thấy vậy lập tức thở phào một hơi, đang chuẩn bị tiếp tục đút hết phần thuốc còn lại cho Bảo Bảo, bỗng nhiên Bảo Bảo lại lắc đầu nói: "Phụ thân, lúc nãy con chỉ đồng ý với người rằng người hát thì con uống, nhưng con không nói con uống bao nhiêu, muốn con uống nữa thì phụ thân phải đồng ý điều kiện khác của con mới được.
"
Thấy nụ cười xấu xa của Bảo Bảo, Dạ Ly Thần càng bất lực hơn, thấy dáng vẻ hiện tại