Đầu tiên Dạ Ly Thần hỏi một chút về tình huống của Trương Tiểu Á, nhưng ngay sau đó lại lập tức quân tâm đến Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch nghe thấy vậy lập tức xua tay nói: "Ta không sao, đã giải quyết xong người của Vân Tiêu Cốc, chẳng qua là Tiểu Á muội muội báo được thù lớn kích động quá nên đã hôn mê bất tỉnh chắc là đợi một lát nữa có thể tỉnh lại.
"
Dạ Ly Thần nghe thấy Tô Tử Mạch nói như vậy cũng yên lòng, mà biểu cảm của Tô Tử Mạch cũng hơi kỳ lạ, giống như không nói nên lời.
Vốn dĩ Tô Tử Mạch định nói với Dạ Ly Thần về chuyện của Trương Tiểu Á, chính là lời nói của Tiểu Mục lại không ngừng vang lên bên tai Tô Tử Mạch.
Tuy là Tô Tử Mạch không quen biết Dạ Ly Thần máu lạnh vô tình như Tiểu Mục nói, nhưng mà muốn để cho Dạ Ly Thần thu nhận và giúp đỡ Trương Tiểu Á hình như không phải một chuyện dễ dàng.
Ngay vào lúc trong lòng Tô Tử Mạch đang cân nhắc phải mở miệng như thế nào, thì Dạ Ly Thần cũng nhìn ra điểm không thích hợp của Tô Tử Mạch, hắn chủ động mở lời: "Phu nhân, nàng có chuyện gì đúng không, nhìn như thế nào cũng thấy chuyện thật sự không giống như nàng nói lúc nãy, nàng có chuyện gì giấu vi phu đúng không?"
Tô Tử Mạch thấy Dạ Ly Thần chủ động hỏi chuyện này, nàng cũng lười suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp mở lời: "Là như thế này, ta thấy tuy là bây giờ Tiểu Á muội muội đã báo được thù, nhưng tâm lý vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn, hơn nữa tất cả người của Trương gia đều bị giết chết, chỉ còn lại một mình cô bé cô đơn lạnh lẽo, cho nên ta muốn mang theo Tiểu Á muội muội cùng lên đường, sau đó trực tiếp mang cô bé đến điện Lăng Vân để thu nhận và giúp đỡ, không biết ngài có đồng ý hay không?"
Tô Tử Mạch nói xong thì giả vờ không nhìn Dạ Ly Thần.
Bởi vì trong lòng Tô Tử Mạch cũng không xác định Dạ Ly Thần có đồng ý hay không.
Nếu mà Dạ Ly Thần có thể đồng ý thì không thể nào tốt hơn, nhưng mà nếu Dạ Ly Thần không đồng ý thì đúng là Tô Tử Mạch không còn cách nào khác, dù sao thì Dạ Ly Thần mới là điện chủ của điện Lăng Vân, muốn thu nhận Trương Tiểu Á thì cần điện chủ như Dạ Ly Thần mở miệng mới được.
Lúc này Tô Tử Mạch giả vờ cúi đầu nhìn mặt đất, đợi một lúc lâu nhưng không thấy Dạ Ly Thần trả lời, cuối cùng vào lúc Tô Tử Mạch cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn Dạ Ly Thần, thì lại phát hiện Dạ Ly Thần đang nhìn chằm chằm mình, khóe miệng còn nở nụ cười nghiền ngẫm.
"Ngài cười cái gì?"
Tô Tử Mạch nhìn thấy biểu cảm của Dạ Ly Thần thì không nhịn được mà thốt lên, lúc này Dạ Ly Thần càng cười tươi hơn nữa: "Phu nhân, tại sao những chuyện nhỏ như này nàng còn cố ý hỏi vi phu, hay là trong mắt nàng vi phu chính là người máu lạnh vô tình, không phóng khoáng hả?"
Tô Tử Mạch bị Dạ Ly Thần hỏi như vậy, đầu tiên nàng sửng sốt, ngay lập tức sau đó nàng lại cảm thấy xấu hổ, hóa ra mọi chuyện mình nghĩ trong lòng đều bị Dạ Ly Thần đoán được.
Chưa nói tới việc thực lực của Dạ Ly Thần rất mạnh, bây giờ người này còn có thể đoán được tâm tư của người khác, người này trở nên trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ?
Trong lòng Tô Tử Mạch xấu hổ, nhưng nàng vẫn mạnh miệng nói: "Ta nghĩ về ngài như vậy lúc nào, chẳng qua là ta tôn trọng ý kiến của ngài nên mới hỏi ngài một chút mà thôi, cho dù ngài không đồng ý ta cũng sẽ mang theo Tiểu Á muội muội cùng đi, nếu ngài không đồng ý thì cùng lắm ta không quay về điện Lăng Vân là được rồi.
"
"Thật tốt quá phụ thân, sau này con có thể chơi với Tiểu Á tỷ tỷ rồi.
"
Lúc này Bảo Bảo ở một bên cũng không nhịn được kêu lên, lúc này cuối cùng Tô Tử Mạch cũng yên lòng, đồng thời cũng trừng mắt về phía