Lúc này Bảo Bảo vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch, lúc này Tô Tử Mạch nháy mắt với Dạ Ly Thần rồi sau đó cả hai quay lại hồ nước lần nữa.
“Dạ Ly Thần, ngài cũng đã thấy dáng vẻ vừa rồi của Bảo Bảo.
Có vẻ như những lo lắng của chúng ta trước đây là không cần thiết.
Bảo Bảo không có ác ý, mà chỉ muốn thể hiện tinh thần nghĩa khí của mình.
Lần sau, chúng ta nên cho Bảo Bảo có cơ hội được thể hiện.”
Dạ Ly Thần gật đầu nói: “Phu nhân nói rất đúng, Bảo Bảo còn nhỏ mà đã có tấm lòng hào hiệp như vậy là điều tốt, chỉ cần chúng ta dạy bảo thằng bé cho tốt là được.”
Cả hai thỏa thuận ăn ý về vấn đề dạy dỗ Bảo Bảo, một lúc sau thì Bảo Bảo cẩn thận quay lại chỗ Tô Tử Mạch và nằm xuống, thằng bé còn tưởng rằng không ai phát hiện đến việc thằng bé vừa làm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dạ Ly Thần chủ động nói: “Phu nhân, theo kế hoạch trước đây thì hôm nay chúng ta có thể đi dạo ở thị trấn lân cận, Bảo Bảo đã lớn như vậy rồi mà chưa bao giờ được đi dạo quanh chợ.”
Bảo Bảo nghe xong thì vui mừng nói: “Phụ thân, lời phụ thân nói có thật không? Chúng ta có thể đi chợ thật à? Từ lâu con đã nghe chợ rất náo nhiệt và có nhiều điều thú vị.
Con phải đi chơi mới được.”
Nhìn thấy vẻ mặt phấn khích trên khuôn mặt của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần không khỏi nhìn nhau mỉm cười, đây là kế hoạch mà họ đã bàn bạc từ trước.
Nếu Bảo Bảo muốn trở thành hiệp khách thì Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần quyết định chủ động thiết kế một màn, sau đó cho thằng bé biểu diễn thật hay và coi như đây là một món quà sinh nhật cho thằng bé.
Sau khi Dạ Ly Thần nói xong, cả nhà vội vã đi về phía một thị trấn gần đó.
Dọc đường đi, Bảo Bảo vừa nhảy vừa đi phía trước, thỉnh thoảng thằng bé còn quay lại thúc giục Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch đi nhanh lên.
Trương Tiểu Á cũng đi theo Tô Tử Mạch, nhờ sự an ủi của Tô Tử Mạch, tâm trạng của Trương Tiểu Á đã tốt lên rất nhiều, mọi việc có vẻ rất suôn sẻ.
“Đám người phía trước đứng lại cho ta.
Đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng, nếu các ngươi muốn đi ngang qua thì phải bỏ tiền ra.”
Khi mọi người đang đi trên đường thì có một nhóm cướp che mặt nhảy ra trước mặt chặn đường của Tô Tử Mạch và những người khác.
Nhìn thấy cảnh này, Bảo Bảo không hề sợ hãi mà còn tỏ ra rất phấn khích, thằng bé hét lên với tên mặc đồ đen che mặt phía trước: “Gan của các ngươi thật là lớn.
Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám chặn đường cướp bóc sao, các ngươi thật không xem vương pháp ra gì.”
“Hừ! Vương pháp? Bọn ta chính là vương pháp, tên tiểu tử nhà ngươi bớt nói nhảm đi, mau để người lớn của nhà ngươi giao tiền ra, không thì đừng trách bọn ta động thủ.”
Từ khi đám lưu manh xuất hiện, Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần đều rất bình tĩnh, thậm chí trên khóe môi còn mang theo ý cười, lúc này Tô Tử Mạch còn mở miệng cười nói: “Bảo Bảo, mấy người này ăn phải gan hùm mật gấu rồi nên mới dám đến cướp của chúng ta.
Hôm nay cho con một cơ hội để thể hiện, con dạy cho họ một bài học đi.”
Nghe Tô Tử Mạch nói vậy, Bảo Bảo lập tức hào hứng nói: “Mẫu thân, mẫu thân đừng lo, mẫu thân và phụ thân hãy đứng một bên xem con làm sao dạy những người này một bài học.”
Vừa dứt lời, Bảo Bảo đã nóng lòng muốn lao về phía bọn lưu manh đeo mặt nạ, Trương Tiểu Á có chút lo lắng nói: “Tử Mạch tỷ tỷ, Bảo Bảo vẫn còn nhỏ, không nên để Bảo Bảo đối phó với những tên lưu manh này một mình, như vậy không tốt đâu.”
Trước sự lo lắng của Trương Tiểu Á, Tô Tử Mạch tự tin nói: “Tiểu Á muội muội không cần phải lo lắng, muội cứ chờ xem kịch hay.”
Tô Tử Mạch vừa nói xong, Bảo Bảo đã lao vào nhóm lưu manh như mãnh hổ xuống núi.
Có bảy tám tên lưu manh, tất cả đều là những nam nhân cao lớn cường tráng, chênh lệch giữa Bảo Bảo và bọn họ quá rõ rệt, trước mặt những nam nhân cường