Tô Tử Mạch nghe xong những lời này không khỏi tức giận nói: “Đã đến lúc này mà ngài vẫn còn nói chuyện giúp nàng ta, chẳng lẽ ngài không quan tâm đến sự an toàn của Bảo Bảo hay sao?”
Dạ Ly Thần nhìn ra lần này Tô Tử Mạch tức giận không nhẹ, quay đầu lạnh giọng quát Thi Thanh Nghiên: “Thi Thanh Nghiên, bản tôn lệnh cho ngươi lập tức đi về nước Hãn Hải, từ nay về sau nếu không được sự cho phép của bản tôn thì ngươi không được phép quay lại điện Lăng Vân, càng không được phép xuất hiện ở trước mặt của Tô Tử Mạch và Bảo Bảo.
”
“Ly Thần ca ca, ta.
”
“Câm miệng, nếu như ngươi không đi thì đừng có trách bổn tôn không khách khí với ngươi.
”
Cảm nhận được khí thế cường đại phát ra trên người Dạ Ly Thần, Thi Thanh Nghiên không kìm được mà lùi về phía sau vài bước, trong ánh mắt còn mang theo vài phẩn hoảng sợ.
Đây là lần đầu tiên Thi Thanh Nghiên thấy Dạ Ly Thần tức giận với mình như vậy, trong lúc nhất thời lý do thoái thác mà nàng ta nghĩ ra trước đó cũng bị mắc kẹt trong cổ hỏng không thể nói ra được.
Giọng điệu của Dạ Ly Thần càng trở nên âm lãnh: “Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, chẳng lẽ ngươi muốn bản tôn động thủ đuổi ngươi đi hay sao, còn chưa chịu cút?”
Thi Thanh Nghiên lúc này cũng không dám dừng lại, trực tiếp quay đầu nhanh chóng rời khỏi đây, không lâu sau đã biến mất khỏi tầm mắt của Tô Tử Mạch.
Nhìn thấy Thi Thanh Nghiên rời đi trong lòng Tô Tử Mạch vô cùng mất hứng, lần này Thi Thanh Nghiên dám ra tay với Bảo Bảo, Tô Tử Mạch đã sớm nổi nên ý định muốn giết Thi Thanh Nghiên rồi, thế nhưng mà Dạ Ly Thần lại cứ thế thả Thi Thanh Nghiên đi, cơn tức trong lòng của Tô Tử Mạch không thể nuốt xuống được.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch kéo tay Bảo Bảo bay thẳng ra bên ngoài, Dạ Ly Thần thấy thế thì tiến lên một bước lớn ngăn trước mặt Tô Tử Mạch rồi nói: “Nàng đi đâu vậy?”
“Ta muốn dẫn Bảo Bảo rời khỏi đây, ai biết cái ả Thi Thanh Nghiên kia có thế hay không quay trở lại rồi gây bất lợi cho Bảo Bảo, nếu ngài là phụ thân mà không thể bảo vệ được cho Bảo Bảo thì ta đây chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
”
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần nhíu chặt lông mày rồi nói: “Phu nhân, vi phu muốn dẫn ngươi đến một nơi, đợi sau khi đến đó nếu nàng còn muốn dẫn Bảo Bảo rời đi thì vi phu cũng sẽ không ngăn cản nàng nữa.
”
Lời nói của Dạ Ly Thần vừa dứt trong lòng Tô Tử Mạch lập tức sinh ra mấy phần tò mò, vốn Tô Tử Mạch còn tưởng Dạ Ly Thần sẽ nói một vài câu để níu kéo nàng ở lại, Tô Tử Mạch cũng đã quyết định cho dù lần này Dạ Ly Thần có nói cái gì cũng sẽ không nghe.
Nhưng không ngờ Dạ Ly Thần lại muốn dẫn nàng đến một nơi, cái chỗ đó nhất định là có chỗ nào đó đặc biệt.
Bị lòng hiếu kỳ kích thích nên lúc này Tô Tử Mạch mới không tình nguyện gật đầu rồi nói: “Được, nếu ngài đã nói như vậy thì ta sẽ đi theo ngài một chuyến, nhưng ngài đừng mơ tưởng có thể làm thay đổi được chủ ý của ta.
”
Dạ Ly Thần nghe thấy vậy thì cười nhạt một tiếng không nói thêm gì, sau đó hắn dẫn Tô Tử Mạch và Bảo Bảo về điện Lăng Vân.
Sau khi về đến điện Lăng Vân Dạ Ly Thần đi thẳng tới sau núi, Tô Tử Mạch năm tay Bảo Bảo đi theo sau lưng của Dạ Ly Thần, không lâu sau Dạ Ly Thần dừng bước, mà thứ xuất hiện ở trước mặt Tô Tử Mạch lại là vài ngôi mộ.
Lúc này Dạ Ly Thần đi về phía trước vài bước, vươn tay ra phủi tro bụi đám trên bia mộ, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn và nặng nề hơn ngày thường rất nhiều.
Sau khi Tô Tử Mạch thấy rõ chữ trên bia mộ, đôi mắt lập tức mở to hơn rất nhiều, hóa ra đây lại là nơi chôn cất của phụ mẫu Dạ Ly Thần, còn những ngôi mộ ở bên cạnh lại là những vì tiền bối ở điện Lăng Vân cũng bị sát hại cùng với phụ mẫu của Dạ Ly Thần.
Trong đó Tô Tử Mạch còn nhìn thấy một cái tên rất quen thuộc, chính là phụ thân của Thi Thanh Nghiên – Thi Minh Dũng.
“Phu nhân, năm đó những vị tiền bối này đã kề vai chiến đấu cùng phụ mẫu của ta sau đó bất hạnh chết thảm, mà Thi trưởng lão chính là người chết thảm nhất trong những người họ, đến tận bây giờ vi phu