“Đúng vậy! Tô Tử Mạch, nếu như ngươi vẫn đang giữ Thương Hải Châu trong tay thì ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn dâng cho đế tôn đại nhân đi, để đế tôn đại nhân khỏi phải tự mình động thủ!”
Nhìn sắc mặt đầy vẻ trào phúng của đám người Tô Vô Sương, khuôn mặt của Tô Tử Mạch càng lộ vẻ lạnh lùng.
Ha ha…
Nàng sẽ không tiết lộ chút tin tức nào của Thương Hải Châu cho bọn họ biết, nhưng vấn đề trước mắt nàng cần giải quyết chính là Dạ Ly Thần.
Bởi vì thực lực của nhóm người Tô Vô Sương so với Dạ Ly Thần thì thực sự không đáng nhắc đến.
Chỉ là Dạ Ly Thần đối xử với nàng tốt như vậy thật sự chỉ là vì Thương Hải Châu thôi sao?
Thương Hải Châu thần kỳ đến mức nào, có thể người khác không rõ nhưng bản thân của Tô Tử Mạch thì lại vô cùng rõ ràng.
Có thể dễ dàng lấy được đồ vật ở một thời không khác để sử dụng, khả năng thần kỳ này nếu bị truyền ra ngoài thì chỉ sợ sẽ khiến toàn bộ đại lục này khiếp sợ không thôi.
Nếu Dạ Ly Thần biết được điều này thì việc hắn mơ ước Thương Hải Châu cũng là điều dễ hiểu.
Đến tận lúc quay về phòng, trong lòng Tô Tử Mạch vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Nàng cố gắng ngưng tụ thần thức, lấy Thương Hải Châu cầm trên tay, dự định xem xét kỹ lại một lần nữa.
Bề ngoài của Thương Hải Châu nhìn rất giống như một viên trân châu bình thường, cũng không có điểm gì đặc biệt khác thường cả.
Bản thân nàng kiếp trước vì Thương Hải Châu mà chết, bây giờ phụ mẫu của thân thể này cũng vì Thương Hải Châu mà chết, hiện tại Dạ Ly Thần cũng rất có khả năng vì Thương Hải Châu nên mới đối xử vô cùng ân cần với nàng.
Tô Tử Mạch nghĩ đến đây thì trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, chỉ muốn bóp nát Thương Hải Châu cho hả dạ.
Nhưng khi Tô Tử Mạch nghĩ đến những lúc ở chung với Dạ Ly Thần trước kia thì nàng lập tức lắc đầu, xua tan ý nghĩ mới vừa nảy lên trong đầu.
Dạ Ly Thần tuyệt đối không phải là loại người như bọn người Tô Vô Sương nói đâu, Tô Tử Mạch vô cùng tự tin với con mắt nhìn người của bản thân.
Đối với một đế tôn kiêu ngạo như Dạ Ly Thần, thì cho dù Thương Hải Châu thật sự là một món bảo bối tuyệt thế vô song đi nữa thì cũng tuyệt đối sẽ không thể khiến Dạ Ly Thần cố ý lấy lòng nàng vì nó được.
Sau khi Tô Tử Mạch nghĩ đến đó thì nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau khi ngưng tụ thần lực thêm lần nữa để thu Thương Hải Châu vào lại bên trong thần thức của mình, viên Thương Hải Châu lập tức biến mất vô tung vô ảnh, toàn bộ quá trình đều diễn ra trong yên lặng.
Nhưng mà Tô Tử Mạch lại như nghĩ đến gì đó mà lập tức cau mày.
Nếu Dạ Ly Thần không phải vì Thương Hải Châu thì vì sao hắn lại đối xử tốt với nàng như vậy chứ?
Hết đưa bữa sáng rồi lại đến bữa trưa, nếu tình trạng cứ tiếp tục phát triển theo hướng này thì nói không chừng Dạ Ly Thần sẽ thầu hết ba bữa ăn của nàng mất thôi.
Hắn đối xử với nàng cẩn thận quan tâm như vậy thật sự chỉ vì muốn xin lỗi thôi sao? Chuyện này có vẻ hơi quá mức rồi.
Trừ phi phụ thân của đứa trẻ trong bụng nàng chính là Dạ Ly Thần!
Khi Tô Tử Mạch nghĩ đến khả năng này thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong lòng cũng bắt đầu thấy hoảng loạn.
Phải biết rằng Tô Tử Mạch từ lúc xuyên vào thân thể này đến nay thì vẫn luôn duy trì được tâm trí vô cùng trấn tĩnh.
Cho dù đứng trước hoàn cảnh cận kề cái chết thì cũng chưa từng hoảng loạn, vậy mà bây giờ nàng lại cảm thấy hoảng hốt.
“Tiểu thư, có người tìm ngài!”
Ngay lúc Tô Tử Mạch cảm thấy hoảng loạn mờ mịt thì đột nhiên bên ngoài vang lên một giọng nói dễ nghe.
Tô Tử Mạch thu lại mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng, lúc mở cửa phòng ra thì thấy Dạ Ly Thần đang đứng trong sân.
Lúc Tô Tử Mạch nhìn thấy Dạ Ly Thần thì trong lòng nàng lại vô thức xao động lần nữa, sau khi xuất hiện nghi vấn Dạ Ly Thần là phụ thân của hài tử trong bụng mình, thì khi Tô Tử Mạch đứng đối diện với Dạ Ly Thần, trong lòng nàng lập tức xuất hiện cảm giác rất kỳ lạ.
“Nàng làm sao vậy? Sao sắc mặt lại trở nên kỳ lạ như vậy, hay là thân thể lại thấy không khoẻ?”
Dạ Ly Thần nhìn thấy khuôn mặt của Tô Tử Mạch lộ ra vẻ bất thường thì không nhịn được quan tâm hỏi han.
Tô Tử Mạch vội vàng lắc đầu, nhanh chóng khôi phục lại sự trấn định thường ngày nói: “Ta không có việc gì! Ngài tới tìm ta có chuyện gì?”
Dạ Ly Thần nghe nàng nói vậy thì đột nhiên lấy ra một