Tô Tử Mạch nghe xong, nhìn lướt qua Tô Vô Sương, nàng không thèm để ý đến Tô Vô Sương, thẳng thừng quay người rời đi.
Tô Vô Sương thấy Tô Tử Mạch ngang ngược như vậy, trong mắt nàng ta lập tức xuất hiện vẻ oán hận, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Tử Mạch căm hận nói: “Tô Tử Mạch, ngươi cứ chờ đấy mà xem! Sớm muộn gì cũng có ngày ngươi phải quỳ xuống van xin ta đấy!”
Sau khi Tô Tử Mạch rời đi cũng không trở về gian phòng của nàng ngay, mà đi thẳng tới bên ngoài phòng Tô Thuỷ Kỳ.
Lúc này, Tô Thuỷ Kỳ đang vội vàng trang điểm trong phòng, dù sao lát nữa nàng ta cũng phải đi gặp vị hôn phu, đương nhiên muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt công tử nhà họ Trương rồi.
Lúc này, Tô Tử Mạch nhẹ nhàng chọc thủng một lỗ nhỏ trên cửa sổ ở phòng Tô Thuỷ Kỳ, sau đó thổi thuốc bột đã chuẩn bị trước qua cái lỗ nhỏ kia vào phòng.
Sau khi làm xong những việc này, Tô Tử Mạch mới lặng lẽ rời đi.
Không bao lâu sau, Tô Thuỷ Kỳ ăn mặc trang điểm xinh đẹp từ trong gian phòng bước ra ngoài.
“Thất muội, muội nhanh lên một chút đi! Trương công tử đang chờ ở phòng khách rồi, muội nhớ phải xử sự thật tốt trước mặt Trương công tử đấy!
Tô Vô Sương nhìn thấy Tô Thuỷ Kỳ đi ra lập tức bước lên nghênh đón, sau đó hai người đi về phía phòng khách.
Đợi cho hai người kia đi xa, Tô Tử Mạch mới xuất hiện, khoé miệng nàng lộ ra một nụ cười giảo hoạt, sau đó cũng đi theo.
Trong phòng khách Tô gia, Tô Khang Thành đang tiếp chuyện một nam nhân trẻ tuổi mặc áo bào xa hoa có tướng mạo rất tuấn tú.
“Thế chất, ngươi đợi một lát nhé, Thuỷ Kỳ đến ngay bây giờ đây, ngươi cũng biết con gái khi trang điểm đều phải tốn một chút thời gian mà.”
Trương Minh nghe vậy cười nói: “Tô bá bá nói rất đúng, lần này tiểu chất đến đây, ngoại trừ việc hỏi thăm sức khoẻ của Tô bá bá còn là vì hôn sự với Thuỷ Kỳ, gia phụ vẫn luôn thúc giục.”
Tô Khang Thành nghe vậy cười nói: “Chuyện này coi như Trương lão ca không đề cập đến thì lão phu cũng muốn tự mình nói đây, ngươi và Thuỷ Kỳ đã sớm có hôn ước, bây giờ hai người các ngươi đều đã đến tuổi dựng vợ gả chồng, chỉ cần ngươi đến cửa cầu hôn, lão phu đương nhiên sẽ gả Thuỷ Kỳ cho ngươi!”
Mối hôn sự này vốn đã được hai nhà thông qua, Tô gia thế lực nhỏ, mối quan hệ thông gia này mang đến rất nhiều lợi ích cho Tô gia.
Tô Khang Thành đúng là muốn nhanh chóng gả Thuỷ Kỳ cho Trương gia.
“Phụ thân, Thuỷ Kỳ đến rồi!”
Tô Khang Thành nghe thấy tiếng của Tô Vô Sương, vội vàng đứng lên nói: “Thế chất, Thuỷ Kỳ đến rồi.”
Trương Minh nghe thấy vậy cũng đứng lên, tuy rằng hắn ta không có tình cảm gì với vị hôn thê này, nhưng dù sao Tô Thuỷ Kỳ cũng có tiếng là tiểu mỹ nữ, có thể lấy được mỹ nữ về nhà đương nhiên hắn ta sẽ không từ chối.
Đối với kiểu công tử bột như hắn ta mà nói, ba vợ bốn nàng hầu là chuyện rất bình thường.
Dù lấy Tô Thuỷ Kỳ cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc hắn ta có thêm nữ nhân khác.
Tô Thuỷ Kỳ bước đi yểu điệu, trên mặt lộ ra nụ cười thẹn thùng, từ từ đi đến trước mặt Trương Minh.
“Tiểu nữ Tô Thuỷ Kỳ, ra mắt Trương công tử.”
Trong nháy mắt, khi Trương Minh nhìn thấy Tô Thuỷ Kỳ ánh mắt đều sáng rực lên.
Tuy rằng lòng dạ Tô Thuỷ Kỳ xấu xa, ác độc, nhưng nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài của nàng ta thật đúng là không tồi.
Lúc này, Tô Tử Mạch đang đứng cách đó không xa thu hết dáng vẻ này của Tô Thuỷ Kỳ vào trong mắt, nhìn thấy Tô Thuỷ Kỳ giả vờ thuần khiết như vậy không khỏi khiến cho Tô Tử Mạch cảm thấy buồn nôn.
“Thất tiểu thư không cần đa lễ, mau mau ngồi xuống đi.”
Nghe thấy vậy, Tô Thuỷ Kỳ lập tức ngồi xuống bên cạnh Trương Minh, nhưng vào đúng lúc này đột nhiên Tô Thuỷ Kỳ nhướn mày lên, nàng ta cảm giác trong bụng truyền đến một trận đau đớn mãnh liệt.
Chỉ là bây giờ đang trong buổi gặp mặt quan trọng của nàng ta và Trương Minh, nếu như bây giờ nàng ta lại bỏ đi thì sẽ lưu lại ấn tượng xấu với Trương Minh, cho nên Tô Thuỷ Kỳ quyết định nhẫn nhịn.
“Thuỷ Kỳ, chẳng mấy khi Trương công tử đến thăm Tô gia một chuyến, không bằng ngươi đưa Trương Minh đi dạo một vòng Tô gia, thuận tiện hai đứa cũng có thể nói chuyện riêng!”
Tô Khang Thành cũng rất tinh ý, biết rằng bản thân ở lại đây cũng chỉ là cái bóng đèn, vì