" Xin nhị phu nhân chớ lo lắng, công tử chỉ là do tiêu hao quá nhiều linh lực cho nên mới ngất đi thôi, tĩnh dưỡng vài ngày là có thể tỉnh lại.
"
Lê Ngọc Anh khẽ " A " một tiếng, quay người đi chỗ khác để che giấu đi sự xấu hổ của mình.
Chợt, nhớ đến trong tay của Chu lão còn có một cái lưu ảnh ngọc, lưu giữ lại toàn bộ hình ảnh vừa diễn ra.
Nàng hỏi: " Ngươi có thể đưa cho ta cái lưu ảnh ngọc kia sao? "
Ngày hôm nay, dù cho nguy hiểm đã qua đi nhưng nỗi nhục mà những cường giả kia gây ra cho mình, nàng không có ý định bỏ qua.
Lấy cảnh giới của bọn hắn, nàng hiển nhiên chẳng thể làm gì được nhưng đừng quên, phía sau lưng nàng là đương kim hoàng thượng của Đại Lê, là một trong những người mạnh nhất Côn Lôn giới.
Hừ! Các ngươi cứ chờ xem! Bổn công chúa nhất định sẽ khiến cho lũ các ngươi muốn chết không được, muốn sống cũng không xong!
Chu lão cõng Trần Minh Quân lên, nghe vậy thì cười nói: " Nhị phu nhân không cần khách khí như thế, chỉ cần ngài muốn, ra lệnh là được.
"
Nói, không chút do dự đem lưu ảnh ngọc đưa cho Lê Ngọc Anh.
Lê Ngọc Anh tiếp nhận lưu ảnh ngọc, thiếu nữ da mặt mỏng, xấu hổ không dám đối diện với Chu Lượng.
Trần Minh Quân vốn là thái tử của Đại Trần, Chu lượng là công công theo hầu bên cạnh Trần Minh Quân từ khi hắn còn nhỏ.
Nếu như tương lai nàng thực sự gả cho Trần Minh Quân thì cũng trở thành cấp trên của Chu Lượng, đối với cấp dưới quả thực chỉ cần ra lệnh là được.
Nhưng bây giờ cả hai còn chưa cưới hỏi gì, huống hồ từ trong nội tâm nàng còn chưa xác định rõ ràng về mối quan hệ của hai người.
Nàng sao có thể thừa nhận ba chữ nhị phu nhân này được.
Để tránh cho lòng mình thêm xoắn xuýt, nàng đem sự tập trung đổi hướng sang lưu ảnh ngọc.
Đem thần niệm thâm nhập vào bên trong, nàng muốn kiểm tra thử cái lưu ảnh ngọc lưu giữ lại những gì, có ghi lại những điểm mấu chốt mà sau này dùng làm bằng chứng được không.
Nhưng khi thầm niệm của nàng thâm nhập vào bên trong, biểu cảm của nàng trong nháy mắt trở nên cứng đờ.
Bởi vì trong lưu ảnh ngọc này nào có ghi lại hình ảnh gì, hoàn toàn trống rỗng!
Cái này.....
Lê Ngọc Anh tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía Chu Lượng.
Chu lượng cười hắc hắc giải thích: " Ta chỉ dọa bọn hắn thôi, chứ nào đã ghi lại được cái gì.
"
Lê Ngọc Anh: "....!"
Hóa ra là vậy!
Người công công này cũng quá đen rồi, lừa quân địch, lừa luôn cả quân mình.
Nếu như không tự mình kiểm tra cái lưu ảnh ngọc này, chính nàng cũng tin.
Chu Lượng nói: " Nhị phu nhân, chỗ này không nên ở lại lâu, chúng ta về trước Thạch Sơn thành lại nói chuyện.
"
Nói xong, trước một bước bay lên trên không trung.
Chu Lượng biết cảnh giới hiện giờ của Lê Ngọc Anh còn chưa cao, cố ý thả chậm tốc độ tránh việc nàng đuổi không kịp, tiện thể bảo vệ luôn nhị phu nhân tương lai của nhà mình.
Lê Ngọc Anh đuổi theo, dù ngượng nhưng vẫn mở miệng nói: " Ngươi đừng luôn miệng gọi ta là nhị phu nhân, nếu như để Ngọc Kiều nghe thấy sẽ không hay.
Huống hồ ta và hắn chỉ đơn thuần là quan hệ chị vợ, em rể thôi.
"
Chu Lượng liếc nhìn nàng, bày ra một biểu lộ ta hiểu được khẽ gật đầu cười cười đáp: " Vâng, thưa nhị phu nhân.
"
Lê Ngọc Anh: "...!"
Đã nói đừng gọi nhị phu nhân nữa mà!
Ngươi cứ gọi như vậy.....!thanh danh của ta để đâu?
Ta vẫn là xử nữ nha! Một thân trong sạch!
Ngộ nhỡ sau này không gả được cho người khác....!chẳng phải chỉ có thể gả cho hắn sao?
Khi nghĩ đến đây, trái tim nàng lại rộn ràng cả lên, tựa như có một chú nai nhỏ đang chạy loạn.
Để tránh việc tiếp tục rơi vào tình huống xấu hổ, nàng đổi chủ đề: " Đúng rồi, Ngọc Kiều dạo gần đây thế nào? Tại sao ngươi lại tới đây? "
Chu lão trả lời từng cái một: " Nhị phu nhân xin cứ yên tâm.
"
" Đại phu nhân đoạn thời gian trước mới về nhà ngoại thăm hỏi ông ngoại, mới trở về trong phủ được vài hôm.
Tình trạng sức khỏe vẫn rất tốt, không có vấn đề gì.
"
" Còn như vì sao thuộc hạ xuất hiện ở đây, chuyện này nói ra thì tương đối dài dòng.
"
" Tóm gọn lại, mấy ngày trước công tử truyền tin nói có chuyện cần thuộc hạ hỗ trợ cho nên thuộc hạ ngày đêm phi hành không ngừng nghỉ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến.
"
" Khi vừa đến Thạch Sơn thành thì lại nhận được tin tức công tử truyền đến, nói công tử cùng phu nhân đuổi theo Long Thiên Vấn.
Đồng thời nói đến phương hướng mà công tử dự đoán, dựa theo đó ta mới có thể tìm được hai vị.
"
Lê Ngọc Anh nghe lời giải thích của Chu Lượng, âm thầm gật đầu.
Việc Trần Minh Quân suốt dọc đường liên tục truyền tin nàng cũng biết, nhưng khi ấy nàng còn chưa rõ ràng hắn muốn truyền tin cho người nào.
Ban đầu nàng còn tưởng rằng Trần Minh Quân gửi tin cho Nông Đức, để cho Nông Đức đem quân đến cứu viện.
Hóa ra là gửi thư cho Chu công công.
Đồng thời nàng cũng hết sức kinh ngạc, không nghĩ đến bên cạnh Trần Minh Quân lại có một vị cường giả cảnh giới cao thâm như Chu Lượng.
Xuất thân từ địa vị cao, sự hiểu biết của Lê Ngọc Anh tự nhiên so với người khác lớn hơn rất nhiều.
Cường giả Độ Kiếp Kỳ, từ nhỏ đến lớn nàng gặp qua không có bảy, tám thì cũng có năm, sáu vị.
Giống như hai người ban nãy, vừa để lộ ra khí tức nàng đã nhận ra ngay lập tức tu vi của bọn họ Độ Kiếp Trung Kỳ.
Còn như Chu Lão.....!chỉ sợ đã là Độ Kiếp Hậu Kỳ.
Côn Lôn giới tuy rộng lớn, dân số đông đúc nhưng để đạt được đến loại cảnh giới này số lượng