Trở về Ngọc Hải Thành, cả hai người quyết định đem Trần Minh Quân đến một tòa phủ đệ tĩnh dưỡng.
Chu Lượng lấy ra một viên đan dược, nghiền nhỏ, hòa vào nước ấm.
Tuy làm như vậy, dược lực sẽ bị hao tổn nhưng Trần Minh Quân hiện giờ hôn mê bất tỉnh, bảo hắn tự mình nuốt thuốc là chuyện không thể nào.
Làm xong hết thảy, Chu Lượng cười tủm tỉm đưa bát thuốc cho Lê Ngọc Anh, ý vị thâm trường nói: " Tiếp theo phải nhờ nhị phu nhân rồi.
"
Lê Ngọc Anh liếc hắn, không hiểu hỏi: " Nhờ ta làm gì? Ngươi cho hắn uống chẳng phải là được rồi sao? "
" Khụ khụ! " Chu Lượng ho khan hai tiếng, ngượng ngùng nói: " Công tử còn chưa tỉnh lại, không thể đút thuốc được, chỉ có thể dùng cách kia.
"
" Lão phu là một thái giám, nếu như làm vậy....!e rằng sẽ khiến cho công tử lưu lại vết thương tâm lý.
"
" Ngộ nhỡ sau khi biết được sự thật, tâm lý của công tử xảy ra vấn đề...! ta thật không biết nên đối mặt với lão gia và phu nhân dưới suối vàng thế nào.
"
Lời đã nói rõ thế này, cần nhờ chuyện gì Lê Ngọc Anh mà còn không hiểu được nữa thì thật uổng cho IQ của nàng.
Cả gương mặt đẹp đỏ ửng hết cả lên, tiếng nàng như muỗi vo ve nói: " Vậy để cho một nha hoàn đến làm là được rồi.
"
Chu Lượng lập tức từ chối, nói: " Cái này không được! Công tử thân phận đặc thù, ngộ nhỡ gặp phải chuyện thì phải làm sao bây giờ? "
Ý của hắn rất đơn giản, Hồ quốc không biết khi nào sẽ phái sát thủ tới.
Ngộ nhỡ tên nha hoàn được tuyển chọn đến mớm thuốc, vô tình lại là sát thủ do Hồ quốc phái đến, Trần Minh Quân chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?
Lê Ngọc Anh tự nhiên hiểu rõ điều này, hết cách nàng đành phải đưa ra quyết định: " Vậy được rồi, ngươi ra bên ngoài đi.
"
Chu Lượng nghe thế, mừng rỡ ở trong lòng, cười cười rút lui ra bên ngoài canh gác.
Công tử quả nhiên phúc lớn, không chỉ cưới được tam công chúa xinh như hoa như ngọc, giờ lại thêm cả nhị công chúa người đẹp, tính cũng tốt.
Trần gia liệt tổ liệt tông trên trời có linh thiêng a!
Nếu như ngay cả đại công chúa cũng phải lòng công tử, chẳng phải một nửa thiên hạ của Đại Lê nằm trong tay công tử sao?
Càng nghĩ, Chu Lượng lại càng vui vẻ, cười không ngậm được mồm.
.........
Bên trong, Lê Ngọc Anh hết nhìn bát thuốc trong tay lại nhìn người thiếu niên đang nằm trên giường.
Cả gương mặt xinh đẹp tô lên một màu đỏ ửng khiến cho nàng vốn đã đẹp, nay lại càng thêm kiều diễm.
Khẽ cắn môi đỏ, nàng cầm theo bát thuốc đi đến bên giường, ngồi xuống.
Cặp mắt phượng tràn đầy vẻ phức tạp, thầm nghĩ mình có thể không làm điều này.
Chỉ là linh lực cạn kiệt nên mới hôn mê thôi, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Cứ nằm như vậy năm bữa, nửa tháng chắc cũng sẽ tỉnh lại.
Nhưng trong đầu lại không tự chủ, bắt đầu nhớ lại những kí ức liên quan đến người này.
— QUẢNG CÁO —
Thực sự thì trong khoảng thời gian này có nhiều thứ thay đổi lắm!
Trần Minh Quân trong quá khứ mà nàng biết, hiện giờ tuy hình dáng bên ngoài vẫn như vậy, không có gì thay đổi nhưng linh hồn bên trong đã trở thành một người khác.
Một tên mặt dày không biết xấu hổ, cả ngày chỉ biết chọc ghẹo nàng.
Nhưng người này cũng luôn đem nàng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, khiến cho nàng luôn phải đổi mới cách nhìn.
Giống như khi nhận được quân báo thành Thạch Sơn có nguy cơ thất thủ chẳng hạn.
Khi đó, lấy tâm tính của nàng cũng đã bắt đầu trở nên hoảng loạn.
Bởi vì tình thế khi ấy đã có thể coi như nắm chắc sáu thành thất bại, thực sự quá khó để nghịch chuyển.
Nhưng hắn lúc đó lại vô cùng bình tĩnh, hỏi về rất nhiều thông tin liên quan đến chính trị, quân sự của Đại Lê.
Nói thật, ban đầu nàng cũng không hiểu vì sao trong tình huống đó hắn lại quan tâm đến những điểm này, cho tới khi đại quân Bắc Di bị đánh bại.
Cũng như khi ở trong bí cảnh, hắn từ một kẻ không thể tu luyện thể hiện ra chiến lực thậm chí chỉ có hơn chứ không kém thiên tài mới nổi của Kinh Thành, Triệu Hạo.
Rồi đến khi tàn hồn ẩn chứa bên trong cơ thể Triệu Hạo ra tay, khi ấy Lê Ngọc Anh đã nghĩ mình thật sự xong rồi.
Ngọc Long thể hiện ra thực lực thực sự quá kinh khủng, khiến cho ngay cả nàng cũng không có tự tin có thể đánh bại được, khi chỉ kém đối phương hai cái tiểu cảnh giới.
Nhưng Trần Minh Quân lại làm được điều mà tất cả mọi người đều cho rằng không thể!
Lấy Siêu Phàm Cảnh đánh trọng thương Đạo Tàng cảnh hậu kỳ!
Tuy Ngọc Long cũng chỉ được coi như ngụy Đạo Tàng nhưng có thể làm được điều đó đã xứng đáng với hai chữ yêu nghiệt .
Đặc biệt, những ngày tháng đồng hành với hắn là khoảng thời gian khiến nàng cảm thấy vui vẻ nhất.
Kể từ khi mẫu thân mất đi, rất lâu rồi nàng không còn cảm nhận được những niềm vui từ tận đáy lòng giống vậy.
Sinh ra trong gia đình đế vương, lớn lên và trưởng thành trong hoàng tộc, từ mười tuổi đã gia nhập quân đội....
Aizzzz.........! Ta cũng là một thiếu nữ nha, cần gì phải suy nghĩ nhiều như thế.
Mọi thứ hãy cứ thuận theo số mệnh đi!
Lê Ngọc Anh nâng lên tay ngọc, vuốt ve gương mặt trắng nõn, đẹp trai của Trần Minh Quân.
Mỉm cười, nói khẽ: " Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.
"
Đúng vậy, đây cũng không phải lần đầu tiên nàng mớm thuốc cho hắn.
Nhưng trớ trêu là, lần đầu tiên vậy mà ngay trong ngày đại hôn của hắn.
Đấy phải chăng chính là số mệnh?
Ý trời?
— QUẢNG CÁO —
Rằng nàng sẽ chen một chân vào cuộc hôn nhân của hai người bọn họ?
May thay ở thời bấy giờ, xã hội vẫn còn chế độ đa thê, nếu không Lê Ngọc Anh nhất định sẽ trở thành tiểu tam bị người đời phỉ nhổ.
Cả hai người định trước sẽ chẳng bao giờ có thể đến được với nhau.
Đem một thìa nước thuốc ngậm vào trong miệng, Lê Ngọc Anh một cúi thấp đầu xuống.
Khi khoảng cách gương mặt hắn chỉ còn lại một chút, nàng có