" Các ngươi đừng vui mừng quá sớm bởi vì ngày mai ta sẽ có một cuộc khảo nghiệm dành cho tất cả các ngươi.
"
" Cuộc khảo nghiệm này có thưởng cũng có phạt.
"
" Thưởng là, tập thể đoạt hạng nhất mỗi người sẽ nhận được mười viên trung phẩm linh thạch.
"
" Tập thể đoạt hạng hai mỗi người sẽ nhận được năm viên trung phẩm linh thạch.
"
" Còn như phạt......!"
" Vậy thì phạt tập thể nào không vượt qua khảo nghiệm phải luyện tập gấp đôi chương trình hàng ngày.
"
Hiên Viên Chiến Thiên hỏi: " Vậy nếu tất cả đều vượt qua khảo nghiệm thì sao? "
Trần Minh Quân trả lời: " Nếu tất cả đều có thể vượt qua thì phần thưởng vẫn quyết định theo thứ hạng.
"
Lời này vừa nói ra, tất cả quân sĩ có người vui cũng có người sầu.
Bọn họ sẽ như vậy bởi vì sự phân bố về tu vi của từng đội ngũ không giống nhau.
Ví dụ như Mãnh Long Quân, đội ngũ này không chỉ sở hữu số lượng người nhiều nhất mà còn có nhiều thành viên tu vi cao nhất trong tổng số cả ba đội.
Cuộc thi này không cần nghĩ cũng biết hạng nhất sẽ thuộc về bọn họ.
Xếp thứ hai là Bạch Phượng Quân!
Tuy đội ngũ này toàn bộ đều là nữ giới nhưng mỗi một người lại sở hữu thêm một con phi cầm, quân số chẳng khác nào được nhân hai cả.
Chỉ có Huyết Lôi Quân cả về số lượng lẫn chất lượng đều ở vị trí thấp nhất, hoàn toàn không có cơ hội cạnh tranh với hai đội ngũ còn lại.
Mà bọn họ đều xuất thân từ hoàn cảnh nghèo khó, năm viên trung phẩm linh thạch đối với bọn họ mà nói thật sự quá lớn.
Hiên Viên Chiến Thiên cũng khẽ nhíu mày, tự hỏi Trần Minh Quân lại muốn làm gì.
Ba quân khổ cực rèn luyện nửa năm, giờ đáng lý ra nên khích lệ một cách đồng đều cho bọn hắn có thêm động lực, gia tăng lòng trung thành mới đúng chứ.
Sao lại đưa ra một cuộc thi chưa cần tiến hành đã biết trước kết quả thế này?
Nếu như nói Trần Minh Quân không nắm rõ tình trạng của từng đội ngũ này, hắn mới không tin.
Bởi vì báo cáo về tu vi quân sĩ, kết quả của các hạng mục rèn luyện được đưa tới cho Trần Minh Quân một cách thường xuyên, hắn lý nào lại không biết.
Đáng tiếc, Trần Minh Quân nói xong liền đi, không nói thêm bất cứ điều gì.
Buổi tối, đội ngũ đầu bếp của Lạc Việt Các đến doanh trại bắt đầu phục vụ bữa tiệc rượu thịt cho các quân sĩ.
Những món ăn xuất hiện trong bữa tiệc cũng được chế biến vô cùng đặc biệt, ví dụ như thịt trâu gác bếp của núi rừng Tây Bắc, bò bít tết, pizza, đủ loại..v.v.....
Các binh sĩ lần đầu được ăn những món ăn này, ban đầu còn dè chừng nhưng càng ăn lại càng thấy nghiện.
Trần Minh Quân dẫn theo Chu Lượng, Long Thiên Vấn cũng đến đây tham dự, chung vui cùng đám quân lính.
Đến đêm, mọi người bắt đầu đốt lửa trại, tưng bừng nhảy múa, ca hát.
Có những binh sĩ thậm chí còn ngồi khóc, bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có một ngày vui vẻ như thế này.
Đặc biệt là những người ở đây đa số đều là cô nhi, không cha không mẹ, có những người phải bươn trải từ nhỏ đi ăn xin khắp nơi.
Nhờ có gia nhập vào quân đội của Trần Minh Quân mà bọn họ được học chữ, được học cách tu luyện, người thân cũng được ăn no mặc ấm.
Hôm nay lại trải nghiệm bầu không khí ấm áp, vui tươi như thế này.
Trong lòng bọn họ, mọi khổ cực trong thời gian vừa qua tiêu tan đi rất nhiều.
Long Thiên Vấn cầm một cái chân gà nướng mật ong mổ mổ về phía Trần Minh Quân nói: " Huynh đệ, ngươi làm việc thiện lớn! "
Trần Minh Quân cười cười, thật ra hắn cũng chưa từng nghĩ như vậy bởi vì mối quan hệ giữa hắn và những người lính này cũng chỉ là đôi bên có lợi thôi.
Hắn cho bọn họ một cuộc sống mới, cơ hội đổi đời, cơ hội để kiếm được thu nhập lo toan cho bản thân và người bên cạnh.
Nhưng đổi lại, những người này phải bán mạng cho hắn, chiến đấu vì hắn.
Cho nên hắn không coi việc mình làm là hành thiện hay giúp người chỉ đơn giản là cả hai bên cùng cần đến nhau thôi.
Đây là quan điểm và suy nghĩ của cá nhân hắn.
Sau khi ăn uống no say, vui chơi thỏa thích, mọi người bắt đầu cùng nhau dọn dẹp rồi đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau Trần Minh Quân cũng không vội vàng đánh thức bọn họ, mà chờ đợi cho đến khi trời đến gần giữa trưa mới cho người đánh trống triệu tập.
Trải qua một buổi nghỉ ngơi, ăn chơi, tinh thần của các quân sĩ phấn khởi hơn rất nhiều.
Ngay cả thành viên của Huyết Lôi Quân cũng tinh thần thoải mái, khí thế hừng hực.
Điều này để cho Trần Minh Quân rất hài lòng.
Trên đời này không có gì là công bằng cả, chỉ có người có thực lực, có quyền có tiền mới có được sự công bằng thôi.
Nhưng đứng trước những cuộc thi chưa bắt đầu đã biết trước kết quả như vậy, ngươi cũng không nên bỏ cuộc.
Bởi vì chưa chiến đã hàng, cả đời ngươi sẽ luôn chỉ là kẻ thua cuộc thôi.
Thực lực không bằng người khác?
Không sao, có thể rèn luyện thêm.
Lần này thất bại, lần sau thành công.
Không có nhiều tiền, không có quyền lực, quan hệ?
Không sao, chỉ cần ngươi rèn luyện đến khi thực lực được công nhận, những thứ kia chưa chắc luôn có thể đánh bại ngươi.
Quan trọng nhất là một ý chí luôn muốn trở nên tốt hơn!
Đây cũng là điều hắn hy vọng có thể thấy được ở những người thuộc hạ này.
Không vòng vo, dài dòng, hắn nói thẳng: " Bây giờ ta sẽ công bố về cuộc khảo nghiệm lần này! "
" Nội dung cuộc thi: Hàng năm có rất nhiều yêu thú ra khỏi rừng rậm quấy nhiễu dân chúng, thậm chí có rất nhiều thôn xóm bị yêu thú phá hủy, nhiều người trở thành thức ăn cho bọn chúng.
"
" Cuộc khảo nghiệm lần này là một cuộc thi săn giết yêu thú! "
" Nhưng để đảm bảo tính an toàn cho các ngươi, phạm vi sẽ chỉ ở khu vực bên ngoài của Yêu Thú Sơn Lâm.
"
" Không cần biết các ngươi làm cách nào, cá nhân hay đoàn đội.
Kết quả sẽ được tính dựa trên số lượng yêu thú mang về.
"
" Thời gian diễn ra là ba ngày, bắt đầu tính từ khi tiếng kèn xuất phát được vang lên.
"
" Các ngươi có thắc mắc gì không? "
Toàn quân lập tức hô lên: " Không ạ! "
Trần Minh Quân gật đầu: " Tốt! Vậy thì các ngươi có nửa canh giờ chuẩn