Người xưa có câu nhất khuyển nhì mã , sự trung thành của hai loài vật này không còn cần kiểm chứng nữa.
Nhưng Trần Minh Quân muốn mở ra một con đường mới, xây dựng đội quân có một không hai trên thế giới này.
Tại sao chỉ là trên thế giới này? Vũ trụ bao la, không thiếu cái lạ.
Trong rất nhiều bộ tiểu thuyết mạng cũng xuất hiện quân đội sử dụng thú ăn thịt làm vật cưỡi cho kỵ binh, mặc dù đó chỉ là những câu truyện được viết ra bằng trí tưởng tượng thôi nhưng không ai khẳng định là không có thật cả.
Chỉ có điều, ý kiến của Hiên Viên Chiến Thiên không phải không có đạo lý.
Những loài yêu thú thuộc về giống loài ăn thịt, trên chiến trường rất dễ khơi dậy hung tính, bản năng hoang dã.
Chuyện này phải giải quyết thế nào đây?
Thuần hóa?
Phương pháp này tốn quá nhiều thời gian và chỉ ở mức độ 50 - 50, rất nhiều thất bại của người đi trước là chứng minh tốt nhất cho vấn đề này.
Nếu như trí thông minh của bọn chúng phát triển hơn một chút, có thể tự làm chủ được hành động của mình, tự kiềm chế bản năng hoang dã.....
Phải rồi! Khai Linh Đan!
Trần Minh Quân chợt nhớ đến một loại đan dược có thể khai thông linh trí cho yêu thú, giúp bọn chúng tiến hóa từ dã thú trở thành linh thú!
Tại Côn Lôn giới, hung thú cũng được phân chia thành nhiều phẩm chất, những phẩm chất này không được quyết định bởi tu vi mà do mức độ linh trí.
Dã thú.
Linh thú.
Thánh thú.
Thần Thú.
Trong đó, dã thú là phẩm chất thấp nhất, bao hàm những loài có linh trí thấp chỉ biết hành động theo bản năng hoang dã.
Linh thú đã có linh trí, có thể tu luyện nhưng còn thấp kém.
Nếu lấy một ví dụ so sánh thì có lẽ IQ của bọn chúng ở mức 6-70.
Thánh Thú thì đã có trí tuệ, IQ ở mức trên 100.
Thần Thú lại càng lợi hại, IQ thấp nhất cũng có 150.
Cho nên từ xưa đến nay rất hiếm xuất hiện người có thể đem Thần Thú thu phục.
Đa số mọi người đều lựa chọn mua trứng của Thần Thú sau đó từ từ nuôi dưỡng, dạy bảo giống như Lê Ngọc Anh.
Có điều, trứng của Thần Thú nào dễ tìm.
Lê Ngọc Anh chẳng qua ăn may thôi, trùng hợp gặp được.
Nghe nói, ngay cả Hoàng Triều Đại Lê cũng chỉ có hai con Thần Thú được gọi là Thần Thú Trấn Quốc.
Một con tuổi tác đã cao, con còn lại tựa như còn rất nhỏ, mới chỉ có.....!hai ngàn tuổi.
Những cường quốc lớn mạnh như Đại Lê, thay vì mua trứng Thần Thú bọn họ càng ưa thích bắt và thu phục thần thú đã trưởng thành bởi vì thực lực của bọn họ cho phép bọn họ làm như vậy và quan trọng hơn cả là sẽ giảm đi một lượng tài nguyên khổng lồ.
Thần thú tuy tốt nhưng nào có thơm như mọi người nghĩ.
Bồi dưỡng một con từ trong trứng cho đến khi trưởng thành, lượng tài nguyên đủ để nuôi cả một cường quốc trăm vạn năm.
Mà lại tốn quá nhiều thời gian!
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Lê Ngọc Anh có thể dễ dàng đấu giá thành công trứng của Ngọc Kỳ Lân.
Khai Linh Đan mà Trần Minh Quân đang nghĩ đến mặc dù không cách nào khiến cho một con Dã Thú ngay lập tức tiến hóa thành Thánh Thú nhưng vẫn có thể đạt được đến cấp độ của Linh Thú.
Cái này đã rất tốt rồi, chỉ cần là sinh vật có não là còn dạy được, không đến mức phải ăn bánh mì ngôn ngữ của Doremon mới dễ huấn luyện bọn nó.
Có ý tưởng, Trần Minh Quân lập tức soạn ra một kế hoạch mới.
Luật pháp quy định phủ phò mã hiện giờ chỉ được sở hữu một vạn quân tư nhân thôi đúng không?
Rất tốt, trong luật không quy định chỉ được nuôi bao nhiêu con yêu thú!
Trần Minh Quân khóe miệng khẽ nhếch lên, có một loại cảm giác mình sắp hóa thân thành một con lươn.
...................
Bên này, sau khi cả ba đội ngũ phân chia ra thành ba hướng chạy vào trong Yêu Thú Sơn Lâm.
Mãnh Long Quân có số lượng thành viên đông nhất, mặt bằng tu vi đồng đều nhất, nhanh chóng tổ chức các cuộc tấn công vào những yêu thú sống theo bầy đàn.
Phương pháp này không thể nghi ngờ là cách tích lũy điểm số nhanh nhất.
Bạch Phượng Quân thì chia thành hai đội đi săn, khoảng cách mỗi đội không quá xa nhau đề phòng xảy ra dị biến còn có thể kịp thời chạy đến cứu viện.
Cách làm này vừa đẩy nhanh tốc độ kiếm điểm số vừa đảm bảo an toàn cho cả đội ngũ.
Huyết Lôi Quân thì khác biệt, bọn họ có lượng người ít nhất, tu vi cũng không cao như những đội khác.
Nhưng trí thông minh lại không kém chút nào.
Bọn họ chia ra thành nhiều nhóm để hành động.
Nhóm lớn nhất gồm có ba mươi người, những nhóm này chuyên lựa chọn các bầy đàn yêu thú hình thể to lớn, tốc độ chậm chạp.
Phát huy sở trường về tốc độ, khắc chế gắt gao nhược điểm của đối phương để tiêu diệt từng mục tiêu một.
Những nhóm nhỏ chỉ có mười người khác thì lại càng lựa chọn chiến thuật thông minh hơn.
Bây giờ đang là mùa sinh nở của yêu thú, thể lệ của cuộc thi cũng không nói rõ mang về yêu thú trưởng thành hay con non.
Bọn họ tìm kiếm những cái hang có dấu hiệu yêu thú mới sinh nở, tiếp tục phân chia thành hai nhóm, một nhóm dẫn dụ con mẹ ra ngoài để nhóm còn lại đột nhập vào trong hang đem những con non bắt đi.
Để tránh cho gặp phải tình cảnh quá nguy hiểm, bọn hắn cố ý thăm dò trước thực lực của con trưởng thành rồi mới hành động.
Nếu như để cho Trần Minh Quân chứng kiến cảnh này nhất định sẽ giơ lên ngón tay cái, khen ngợi.
Quân đội phát triển lâu dài không thể thiếu yêu thú, những con non này chính là vốn liếng để phát triển tiếp về sau.
Có thể dùng làm lương thực cũng có thể huấn luyện phục vụ cho quân đội.
Cả ba đội vận dụng chiến thuật khác nhau nhưng đều để lộ ra sự tài trí của mình, thành tích mỗi đội đều tốt hơn rất nhiều so với mong đợi của Trần Minh Quân.
Nhân tài quả là đâu đâu cũng thấy chỉ là hiếm gặp cơ hội và thiếu ý chí phấn đấu thôi.
Nếu như để những con người này tiếp tục lang thang đầu đường xó chợ, hoặc trải qua cuộc sống bình bình đạm đạm nơi cô nhi viện, có lẽ cả đời này không có ai khám phá ra được tài năng của bọn họ.
Lại thêm việc ý chí quá kém, tự ti về bản thân, thiếu mục tiêu phấn đấu.
Định trước tài năng không thể nở rộ!
Nay theo Trần Minh Quân, từng người đều cảm thấy mình có thể phấn đấu để trở nên tốt hơn nữa, tự tin hơn vào chính mình, mục tiêu rõ ràng.
Tài năng nở rộ!
Đây cũng là một trong những thứ mà