" Lên ! Chém chết con quạ đen này ! "
Lời nói tuy có khí thế nhưng đáng tiếc hiện giờ tu vị tụt xuống chỉ còn Luyện Khí Đỉnh Phong, làm sao có thể bay ?
Kim Dực Phi Phong Thú liếc hắn một cái, từ biểu hiện trong đôi mắt của nó có thể thấy được sự khinh bỉ.
Trần Minh Quân : " ....!"
Tử Diễm Huyết Ưng thấy Kim Dực Phi Phong Thú thương thế bỗng nhiên hồi phục hơn phân nửa, lấy trí thông minh của nó nhanh chóng nhận ra điểm bất thường.
Nó không tiếp tục biểu diễn nữa, lao xuống tấn công Kim Dực Phi Phong Thú.
Kim Dực Phi Phong Thú gầm lên một tiếng, hai yêu lại đại chiến ba trăm hiệp.
Đáng tiếc, ngay cả khi không có thương thế thì Kim Dực Phi Phong Thú đã khó địch lại Tử Diễm Huyết Ưng, huống hồ bây giờ thương thế mới chỉ được chữa khỏi sáu phần.
Cùng lắm là trì hoãn được một khoảng thời gian thôi.
Trần Minh Quân biết không thể trông chờ quá nhiều vào Kim Dực Phi Phong Thú đánh bại Tử Diễm Huyết Ưng cho nên nhân lúc hai thú còn đang đánh nhau, kéo lấy Long Thiên Vấn chạy như bay.
Long Thiên Vấn vừa rồi bị sát cơ khủng bố khóa chặt, đến giờ phút này vẫn chưa hoàn hồn được.
Có lẽ từ khi được sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm cảm giác đối mặt với tử thần là như thế nào.
" Thiên Vấn ! Thiên Vấn ! "
" Ngươi còn ổn không đấy ? "
Nhưng mặc kệ Trần Minh Quân có gọi như thế nào, Long Thiên Vấn vẫn y như cũ không trả lời.
" Chết tiệt ! Cái thằng chết tiệt này đang bị làm sao vậy hả ? "
Hết cách, Trần Minh Quân đành phải cõng Long Thiên Vấn chạy về phía rừng rậm, đồng thời cũng là phương hướng mà bọn họ tiến tới.
Hướng này yêu thú lúc đầu đã bị dụ hết đến địa bàn của Kim Dực Phi Phong Thú, bị nó chém giết gần hết, độ an toàn cũng tăng lên rất nhiều.
Nhưng nhân tính không bằng trời tính, vừa chạy được thêm một đoạn thì hai người bọn họ lại bị một bầy yêu thú nhị phẩm Thanh Phong Lang chặn lại.
Tiếng sói hú vang vọng khu rừng, dưới ánh trăng bầy sói tràn đầy vẻ khát máu bao vây tứ phía không cho hai người lối thoát.
Buổi tối mùa hè thời tiết oi bức lại thêm vừa cõng Long Thiên Vấn chạy một chặng đường dài làm cho quần áo Trần Minh Quân ướt nhẹp mồ hôi, thể lực giảm sút.
Một tay đỡ lấy người bạn thân, tay còn lại nắm chặt bảo đao.
" Giết ! "
Tiếng gầm của hắn tựa như lão hổ dọa cho chim chóc sợ hãi bay tán loạn lên bầu trời.
Trần Minh Quân tế ra Tứ Linh Trấn Thiên Đồ, gọi Bạch Hổ xuất hiện sau đó leo lên trên, cũng kéo theo cả Long Thiên Vấn.
Bạch Hổ toàn thân lóe lên vô số lam lôi, lấy tốc độ như lôi đình lao vọt về phía đám Thanh Phong Lang đang chặn ở phía trước.
— QUẢNG CÁO —
Những con Thanh Phong Lang này lại chẳng sợ hãi chút nào, nhao nhao lao về phía Trần Minh Quân, há ra cái miệng mọc đầy răng nanh sắc bén chỉ trực ngoạn Trần Minh Quân một ngụm.
Trần Minh Quân hiểm lại càng hiểm tránh thoát được một, hai lần nhưng may mắn cũng không thường mỉm cười, rốt cuộc bị cào trúng tạo thành một vết thương dài ở ngực.
Không chỉ né tránh, đôi lúc Trần Minh Quân cũng phản công chém giết một vài con nhưng bầy sói thực sự quá đông, tình thế không khá hơn chút nào.
Trần Minh Quân dùng ý niệm thôi động Bạch Hổ cứ lao nhanh về phía trước, lại thêm mấy lần thoát chết rốt cuộc đột phá vòng vây.
" Đáng chết ! Bọn nó bám dai như đỉa đói vậy ! "
Ngoảnh đầu nhìn lại phía sau, vẻ mặt Trần Minh Quân trở nên ngưng trọng.
Ngày hôm nay tiêu hao quá nhiều linh lực và linh hồn lực, triệu hồi ra được Bạch Hổ nhưng không thể duy trì được thời gian dài, đợi Bạch Hổ biến mất hai người bọn họ nhất định sẽ thành cá nằm trên thớt.
Nếu là tình huống bình thường, hắn tự tin có thể chém hết bầy Thanh Phong Lang này như bây giờ còn mang theo một người không có năng lực tự bảo vệ, chỉ có thể chạy.
Nhưng dù vậy hắn cũng không oán trách Long Thiên Vấn bởi vì hắn biết Long Thiên Vấn vừa trải qua một cú sốc tâm lý nghiêm trọng, nếu là hắn trong hoàn cảnh đó có lẽ cũng như vậy thôi.
Một thiếu niên trải ít sự đời, lớn lên trong cảnh sung sướng không phải lo nghĩ thử hỏi lần đầu tiên đối mặt với sát cơ kinh khủng như vậy có thể bình thường được không ?
Cảm nhận được linh lực thực sự không kiên trì được bao lâu nữa, Trần Minh Quân càng lúc càng ngưng trọng.
" Nếu như chạy không nổi nữa vậy thì chiến vậy ! "
Nhưng ngay vào lúc này, một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn.
" Đúng rồi ! Sói không biết trèo cây ! "
Hắn vỗ đầu một cái, tự hỏi sao mình lại ngu đến thế, chuyện đơn giản này mà mãi mới nghĩ ra.
Thế là hắn nhân lúc bầy sói còn chưa đuổi đến thu Bạch Hổ lại, thả Chu Tước ra.
Hai người cưỡi trên lưng Chu Tước bay lên cành cao của một cây đại thụ, để đảm bảo an toàn Trần Minh Quân còn tiện tay chém bớt mấy cái cành ở dưới thấp.
Quả nhiên khi bầy sói đuổi đến, thấy hai người đã ở trên cành cây cao, không làm gì được chỉ biết gầm lên phát tiết sự tức giận.
Vẫn may linh trí của yêu thú nhị thẩm còn thấp, không biết phóng công kích lên tấn công hai người hoặc phá đổ cây đại thụ.
Trần Minh Quân lúc này mới thở phào một hơi, tranh thủ thời gian vận chuyển Đạo Thể hồi phục linh lực của mình.
" Nếu như vẫn còn tu vi Siêu Phàm thì tốt rồi.
"
.................
Ở nơi xa, trận