Đã được một tuần trôi qua kể từ khi con Giải ăn thịt người xuất hiện, trong khoảng thời gian này các Bộ đã không ít lần vây bắt nó nhưng đều không thành công.
Con Giải này giống như đã sống lâu thành tinh, cứ lúc nào lính tráng bắt đầu dùng lưới vây quét nó lại biến mất không thấy tăm hơi, đợi đến khi bọn hắn đốt lửa nghỉ ngơi nó lại tấn công.
Ngoài ra, trực giác của nó đối với nguy hiểm hết sức nhạy bén, mỗi khi cảm thấy nguy hiểm nó sẽ ngay lập tức thu mình trốn vào trong mai rùa cứng cáp hoặc sẽ lập tức bỏ chạy.
Các Bộ từng có nhiều lần muốn dụ nó vào bẫy nhưng kết quả nó chỉ đi đến một nửa liền quay người bỏ chạy.
Điều này thực sự khiến cho các Bộ đau hết cả đầu, bó tay bó chân cuối cùng lựa chọn lui quân để bàn bạc kế sách tốt hơn.
Trần Minh Quân sau khi nghe được tin tức này biết được thời điểm đã tới!
Trong khoảng thời gian này hắn không ngừng luyện tập phản xạ với nguy hiểm, thậm chí từ đầu tuần hắn đã bắt đầu gắn những viên đá sắc nhọn lên đầu mũi tên và bịt mắt lại, số người tham gia giúp hắn rèn luyện cũng tăng thêm bốn, năm người đứng từ các phương hướng khác nhau bắn tên.
Trần Minh Quân để cho mình tiến bộ nhanh chóng, tự ép mình vào thế khó, hắn dùng một tấm vải dày che đậy hai mắt của mình lại, chỉ dùng linh cảm để tránh đi những mũi tên.
Kết quả không phụ lòng người, mặc dù ngày hôm nay trên người hắn đã lít nha lít nhít vết sẹo thế nhưng hắn lại thành công đạt được mục đích của cuộc rèn luyện này.
Vì để chuẩn bị cho trận chiến với con giải, hắn thậm chí đã cố ý bẫy một số loại rắn có nọc độc chết người sau đó đem độc lấy ra, ngâm mũi tên, mũi giáo vào bên trong.
Chờ đến khi trời bắt đầu sang chiều, hắn tay phải cầm giáo tay trái đeo khiên, lưng đeo cây cung cùng mười mũi tên lên đường.
"Phu quân!"
Vừa bước chân ra đến cổng thì Lê Ngọc Anh chạy đuổi theo, nàng hai mắt đẫm lệ ôm lấy eo hắn nói: " Biết chàng đã quyết đi giết Giải ta sẽ không tiếp tục ngăn cản, chỉ xin chàng nhất định phải bình an trở về."
Trần Minh Quân mỉm cười nói: " Yên tâm, ta không nỡ bỏ lại thê tử xinh đẹp như nàng để đi chết đâu."
Lại dỗ dành thêm một hồi, Lê Ngọc Anh mới rốt cuộc để cho hắn đi.
Trên đường đi hắn cũng gặp phải không ít dân làng thế nhưng tất cả mọi người chỉ cho rằng hắn muốn nên núi săn một chút thú rừng chứ không một ai nghĩ đến hắn sẽ đi tìm đường chết, đi giết con giải.
...........
Đợi khi đi đến bên bờ sông, Trần Minh Quân đem một thùng gỗ bên trong chứa đầy máu cá cùng nội tạng, còn kèm theo một ít thịt cá bốc lên mùi tanh lòm đổ xuống sông.
Sau đó lại dùng một thùng gỗ khác, bên trong chứa đựng đồ, vật tương tự rải trên đất tạo thành một đường thẳng.
Hắn muốn dẫn dụ con Giải lên trên bờ, chỉ có như vậy mới có cơ hội giết chết đối phương.
Mùi tanh rất nhanh hấp dẫn đám ruồi cùng một số côn trùng nhỏ, Trần Minh Quân yên tĩnh nhìn xem mặt sông chợt phát hiện có một tảng đá lớn đang ngày càng di chuyển đến gần.
Hắn cố gắng để cho nội tâm bình tĩnh bởi vì trong lòng hắn rõ ràng đó nào phải tảng đá gì, mà chính là con giải mà dân làng thường nhắc đến.
— QUẢNG CÁO —
Trong quá khứ hắn ngay cả một con gà đều chưa từng cắt tiết qua, bây giờ ngẫm nghĩ xem mình phải giết một con ba ba....còn đặc biệt to lớn thế kia.
Nói thật, lúc này hắn có chút hoảng.
Bất quá nghĩ đến ở thế giới này mình còn phải cắt tiết nhiều loại động vật nữa, hắn lập tức có thể an ủi, động viên chính mình.
Việc gì cũng cần phải có lần đầu tiên, làm nhiều tự nhiên sẽ quen thôi!
Trong lúc hắn còn đang cố gắng lấy lại tinh thần, tảng đá đã bắt đầu càng nhô càng cao sau đó để lộ ra hình thể của mình.
Tứ chi và cái đầu của nó giống như con ba ba nhưng phần mai của nó lại giống như mai rùa, toàn thân màu xám.
Nó ngóc đầu lên, đôi mắt màu đỏ ngòm nhìn xem tên nhân loại đang đứng trên bờ đê, cái miệng to như cái chậu máu há ra gầm rú.
Trần Minh Quân: " ...."
Bây giờ lão tử quay xe còn kịp không?
Hắn quay người liền......!chạy!
Cơm mẹ nấu! To như thế chơi lại kiểu quái nào được!
Con Giải đâu dễ dàng buông tha con mồi như thế, bốn chân của nó bắt đầu chuyển động, chạy đuổi theo Trần Minh Quân.
Khoan hãy nói, con giải này tốc độ vậy mà rất nhanh thậm chí không so với tốc độ một người trưởng thành chạy hết sức lực.
Trần Minh Quân quay đầu nhìn xem nó chạy, trong lòng âm thầm chửi bậy.
Mẹ nó! Còn nói nó thuộc họ nhà rùa, tốc độ chạy này sao không bảo nó thuộc họ nhà thỏ đi!
Đậu đen rau muốn thuộc về đậu đen rau muống nhưng hắn thi thoảng vẫn bất chợt xoay người bắn ra một mũi tên nhắm ngay vị trí mắt của con giải.
Con giải nhận thấy nguy hiểm vội vàng ngoe nguẩy cái đầu khiến cho mũi tên bắn vào phần cổ của nó thay vì mắt.
Mà phần cổ của nó da dày thịt béo, mũi tên của Trần Minh Quân bất quá chỉ được làm từ viên đá mài nhọn làm gì xuyên qua nổi.
Mắt thấy mũi tên của mình không trúng đích, hắn cũng không chần chừ chút nào tiếp tục chạy.
Trong đầu thì âm thầm nhớ lại những đặc điểm của con ba ba kiếp trước mình từng thấy.
Hắn vừa chạy vừa dẫn dụ con giải chạy đến khu vực mà mình đã bố trí bẫy rập từ trước.
Con giải thấy chỉ có một tên nhân loại lại thêm ỷ vào mình da dày thịt béo cho nên không sợ, chạy đuổi theo.
Cứ như vậy, một bên đuổi một bên chạy.
Trần Minh Quân dẫn dụ nó vào một khu rừng nhỏ ở ven sông, nơi này hắn đã sớm bố trí tốt.
Con giải vừa chạy vào đã vô tình đạp vào một số bẫy rập, khi thì có thân cây lớn không biết từ đâu chui ra đập tới, khi thì đạp vào hố đất có vô số cọc gỗ vót nhọn.
— QUẢNG CÁO —
Thế nhưng đáng tiếc là trực giác trước nguy hiểm của nó quá mạnh, cho nên khi thân cây to từ đâu đập tới nó liền xoay người thu mình trong mai rùa, dù cho bị đập trúng cũng chỉ lăn lộn vài vòng rồi thôi.
Còn như những cái kia cọc gỗ vót nhọn, nó da dày thịt béo những thứ này không làm nó chày xước chút nào.
Duy nhất khiến nó ức chế là, mỗi lần như vậy nó lại phải mất một lúc loay hoay mới có thể tiếp tục đuổi theo con mồi.
Trần Minh Quân nhìn xem con giải trải qua vô số bẫy rập mà mình hao công tổn trí bày ra nhưng trên người không có lấy một vết xước, hắn biểu thị sự cạn lời.
Như này còn làm sao giết?
To như thế! Nhanh như