Tác giả: U Minh Tôn SứChợt lúc này hắn nhìn quanh, không thấy hồ ly trắng đâu.
Trong lòng không khỏi tự hỏi, gà của ta đâu? Tiểu hồ ly tham lam này vậy mà trắng trợn đem gà của hắn mang đi luôn rồi.Tốn một đêm công phu ăn đủ thua thiệt, cuối cùng cũng chỉ uống vài ngụm nước suối?Có điều, vừa rồi tiểu hồ ly đã ra tay chặn đứng lão nhân, coi như cứu hắn một lần, một con gà trả ơn không khỏi quá ít.
Hắn không quá trách cứ oán hận nó.Đầu Nạp Lan Trấn Thiên nghĩ thế, nhưng cái bụng của hắn lại không nghĩ như vậy.
Không ngừng vang lên tiếng động "ọt ọt" phản đối.
Như thể đang nói rằng, chỉ vài ngụm nước suối làm sao đủ?Nạp Lan Trấn Thiên ảo não đi về mộ thất.
Đành nhịn đói một đêm vậy.
Ngày mai nghĩ cách khác kiếm thức ăn.Vừa đi vào trong mộ thất, bỗng nhiên mũi Nạp Lan Trấn Thiên nhăn lại.
Dường như trong không khí thoang thoảng một mùi thơm.Thịt nướng!Nạp Lan Trấn Thiên vừa kinh ngạc vừa đề phòng.
Trong hầm mộ của Nạp Lan gia tại sao lại có người nướng thịt?Có điều, hắn không nhịn được cơn đói tra tấn, lại có chút tò mò.
Nên dù nghi kỵ, nhưng vẫn nhẹ chân, miệng vừa chảy nước bọt, vừa lần theo hương thơm tiến đến nơi phát ra nó.Đi qua vài hành lang mộ, tiến đến một đại sảnh nhỏ núp sau góc tường, cảnh tượng bên trong hiện ra, khiến Nạp Lan Trấn Thiên suýt chút nữa không kìm nổi mà lấy hai tròng mắt của mình xuống, lau sạch một lượt rồi mới lắp lên để nhìn lại lần nữa.Giữa đại sảnh có một thân ảnh nhỏ nhắn, chính là hồ ly trắng kia.
Giờ phút này trước mặt hồ ly trắng là một đống củi gỗ.
Bên trên là một thanh gỗ đang bắc ngang, được nâng bởi hai thanh gỗ dựng đứng khác.
Thanh gỗ kia đang xuyên qua hai con gà béo mũm mĩm.Hồ ly đột nhiên lẩm bẩm cất tiếng người, một thanh âm thiếu nữ buồn bực vang lên:- Thật tức chết, nếu lúc nãy không lãng phí yêu hoả, lúc này đã có thể nướng gà ăn.
Còn phải đợi một thời gian, yêu lực mới hồi lại.Nghe thấy một màn này, Nạp Lan Trấn Thiên sững sờ kinh ngạc.
Một tiểu hồ ly, biết phóng hoả, biết nói...!Chẳng phải là yêu quái sao?Trong lúc bất ngờ,