Một tuần sau đó, Đình Nguyệt Hy mới được đến Vi An viện đọc sách cùng phu tử.
Phu tử Tạ Thiết đã là một ông lão tóc bạc râu trắng rồi, nhưng do khả năng dạy học của ông quá mức nổi tiếng nên mới được Tướng quân giữ lại ở trong phủ.
Đình Nguyệt Hy chậm rãi bước đến, nàng lúc này đã được khoác thêm một lớp áo lụa mỏng màu hồng nhạt, dài phết đất, tóc nàng theo đó cũng không chạm phải đất bẩn, coi như cũng có ích.
Nàng tiến đến trước mặt phu tử, quỳ xuống khấu đầu ba cái mới thẳng người dậy, "Học trò là Đình Nguyệt Hy, sau này sẽ theo phu tử học chữ vẽ tranh, xin người chỉ giáo nhiều hơn."
"Được, con ngồi xuống đi." Phu tử cầm sách, lật trang đầu tiên rồi mới hỏi nàng, "Lão phu muốn hỏi con, Nguyệt Hy, con có biết Mai, Lan, Trúc, Cúc là gì không?"
"Thưa phu tử, Mai, Lan, Trúc, Cúc là đề tài quen thuộc trong hội họa Trung Hoa.
Bốn chủng loại này đều có tính cách cao nhã.
Mai nở vào mùa Đông và Xuân, chịu đựng lạnh lẽo.
Lan kiều diễm mảnh mai, hương thơm thâm trầm.
Trúc ngay thẳng, vô tâm, đầy tiết tháo.
Cúc trải sương giá mà chẳng héo hon, có ý chí thách đố thiên nhiên.
Thế nên các văn nhân Trung Hoa ái mộ mà đặt tên cho bốn loại này là Tứ quân tử." Đình Nguyệt Hy trả lời rõ ràng rành mạch, những thứ này khi còn ở thế kỉ XXI nàng đã từng học qua, bây giờ ứng dụng ở thời cổ đại xem ra là khá hiệu nghiệm a!
Dù sao văn hóa ở Thiên Quốc đều theo đạo Khổng và bị ảnh hưởng rất mạnh bởi các tư tưởng triết lý của Trung Quốc, nên việc nàng biết về thơ ca của đất nước có hơn hàng ngàn năm lịch sử này cũng không sai biệt lắm.
Phu tử Tạ cũng rất bất ngờ khi Đình Nguyệt Hy nói được ý nghĩa của bốn loại Mai, Lan, Trúc, Cúc kia, chẳng phải Phu nhân nói đứa trẻ này chưa từng học chữ sao? Làm thế nào liền biết rõ như vậy?
"Rất tốt, vậy con nói xem, thi nhân Khuất Nguyên của Trung Hoa đã so sánh hoa lan với gì?"
"Thưa phu tử, thi nhân Khuất Nguyên đã so sánh hoa lan với mỹ nhân rằng: "Thu lan hề thanh thanh, lục diệp hề tử hanh.
Mãn đường hề mỹ nhân, hốt độc dữ dư hề thả thành." Ý tứ chính là "Thu lan ơi mườn mượt, cọng tía cùng lá xanh.
Đầy nhà toàn người đẹp, riêng với ta đưa tình"."
Phu tử Tạ vẫn cho rằng nàng sẽ không đối được, ai ngờ được rằng, nàng lại đọc được cả thơ cổ Trung Hoa, hơn nữa còn giải thích dễ hiểu hơn trong sách rất nhiều.
"Thế còn hoa cúc?"
"Hoa cúc trác việt siêu phàm.
Đào Tiềm, thi nhân đời Tấn, từng thốt rằng: "Thu cúc hữu giai sắc, ấp lộ chuyết kỳ anh, phiếm thử vong ưu vật, viễn ngã di thế tình." Ý muốn nói "Hoa cúc mùa thu có sắc đẹp, phơi lộ nét anh tú, khiến ta quên tình buồn, lánh xa tình đời"."
Không đợi phu tử hỏi thêm, nàng trực tiếp nói: "Đời Tống có ẩn sĩ Lâm Bô yêu hoa mai đến độ không cần có vợ con, chỉ chuyên tâm trồng hoa mai và nuôi hạc.
Người đời tặng cho ông câu "mai thê hạc tử" ý nói "hoa mai là vợ, chim hạc là con".
Yêu trúc có thể kể đến Tô Thức.
Ông nói: "Ninh khả thực vô nhục, bất khả cư vô trúc." Chính là "Thà ăn không có thịt chứ không thể ở thiếu trúc"."
Nàng đưa phu tử Tạ đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, ông vuốt vuốt chòm râu trắng, cười nói: "Những thứ này con từ đâu mà biết?"
"Thưa phu tử, kì thực...!kì thực khi còn nhỏ học trò có nghe mấy phu tử trong làng nói như vậy, học trò cũng chỉ là thuận miệng đọc theo, rồi nghi ngớ lúc nào cũng không hay, không biết có chỗ nào sai sót?" Nàng cảm thấy kĩ năng lấp liếm cho qua chuyện của mình đã lên đến mức thượng thừa rồi, không thể cứu vãn nữa.
"Con đọc không sai, lại còn giải thích