Vi An viện.
Nguyệt Đình Hy dâng bức tranh mình vừa vẽ đến trước mặt phu tử Tạ, ông cầm lên xem một lát mới mở miệng khen, "Bút pháp không tệ, nét vẽ cứng cáp nhưng không kém phần uyển chuyển mềm mại, ngươi đã thể hiện được sự khỏe khoắn, vô tâm, đầy tiết tháo của cây trúc rồi."
"Đa tạ phu tử ngợi khen." Nàng nhẹ giọng nói, "Chỉ là...!học trò có một việc muốn xin phu tử giúp đỡ..."
"Là chuyện gì?" Phu tử hiển nhiên là rất thưởng thức tài hoa của nàng, vui vẻ đồng ý.
"Khẩn xin phu tử đừng nói với Tam tiểu thư về phần học tập của học trò." Đình Nguyệt Hy nhỏ giọng nói, nàng chỉ là muốn giấu giếm chuyện này qua hết một năm, nếu như để lộ ra nàng sợ cả cái mạng nhỏ của mình cũng không giữ được nữa.
Thật ra thì phu tử Tạ đối với vị Tam tiểu thư kia cũng không ưa thích lắm, tuy nàng ta vẽ đẹp nhưng bút pháp lại không thể hiện được sự mềm dẻo bay bổng vốn có của thi nhân, mà lại cứng cáp cao ngạo, tuy nói chuyện lễ nghi nhưng ông biết, nàng ta căn bản không cho người phu tử này vào mắt, tuy chỉ là viết chữ nhưng cũng có thể phản ánh được hỉ, nộ, ái, ố trong lòng nàng ta.
Nội tâm quá dễ bị nhìn thấu, bản tính kiêu ngạo, suy nghĩ đơn thuần, Tam tiểu thư không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên thật giống một con thú cưng được chăm sóc kĩ lưỡng, suốt đời không cần lo nghĩ, chỉ cần vui vẻ suốt đời sống trong nhung lụa gấm vóc là được.
So với Tam tiểu thư, thì nha đầu trước mắt này càng nhu thuận hơn, tuy nhan sắc có chút không nổi bật nhưng tài ăn nói rất khéo, đầu óc cũng rất thông minh, biết việc nào có lợi, việc nào có hại cho chính mình.
Một người như vậy, chắc chắn rất có tương lai.
Tam tiểu thư kia kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể chấp nhận một nô tỳ tài giỏi hơn cả mình? Đây còn không phải sẽ ra tay diệt nhân tài mà ông muốn bồi dưỡng hay sao?
"Lão phu đồng ý với con, trước mặt Tam tiểu thư sẽ không nói về việc học tập của con."
Có được lời hứa từ phu tử, nàng đã an tâm lên không ít, liền cười nói: "Đa tạ phu tử."
Còn đang vui vẻ trong lòng, chợt nghe thấy võ sĩ thông truyền hô lớn bên ngoài: "Tam tiểu thư đến!"
Chưa gì đã đến rồi? Chẳng phải nàng ta cần học tập quy củ hay sao?
Phu tử Tạ ngược lại bình tĩnh hơn, ông cuộn tròn bức tranh mà Đình Nguyệt Hy vừa vẽ lại, cẩn thận để vào một chiếc hộp gấm giấu vào trong tủ nhỏ cạnh đó, sau mới cầm cây gậy gỗ lớn mà Tướng quân ban thưởng, gõ hẳn lên mặt bàn, tạo ra một tiếng động lớn khiến nàng giật mình, vội quỳ hẳn xuống, cúi người không dám ngẩng mặt lên.
Phu tử đây chính là muốn giúp nàng sao?
"Lão phu đã nói bao nhiêu lần rồi, vẽ trúc phải thể hiện được sự khỏe khoắn, vô tâm nhưng không kém phần mềm dẻo, ngươi vẽ cứng ngắc như vậy chính là muốn chọc tức chết ta hay sao?" Phu tử Tạ Thiết cũng thật làm ra bộ dáng giận dữ, ông còn cố tình họa lên giấy vài nét nguệch ngoạc hệt như gà bới ném xuống trước mặt Đình Nguyệt Hy, đây cũng là lúc mà Triều Nhã Miên vừa bước vào, toàn cảnh phu tử tức giận đều thu hết vào tầm mắt.
Đương nhiên, nàng ta đâu thấy được cảnh phu tử vẽ vài nét xấu xí kia.
Đình Nguyệt Hy biết, lúc này đã đến phân cảnh của nàng rồi, miệng không ngừng nói: "Xin phu tử bớt giận, học trò không cố ý, học trò thực không cố ý đâu..."
"Ngươi..."
Chưa đợi phu tử phát hỏa, Triều Nhã Miên đã cười tiến đến, "Phu tử bớt giận, dù sao tiểu nha đầu này mới có mười hai tuổi, làm sao có thể vẽ được mấy bức tranh đẹp cho người được, nào, tranh đâu? Ta muốn xem thử."
"Tam tiểu thư tự mình xem đi!" Phu tử còn diễn hết sức chân thật, tay run run chỉ tờ giấy trắng rơi trên đất, mặt quay sang hướng khác, lộ rõ sự tức giận.
Triều Nhã Miên cũng không lấy làm lạ khi phu tử tức giận như thế.
Phu tử Tạ Thiết là người yêu thích cái đẹp cùng sự hoàn mỹ tuyệt đối, đương nhiên sẽ không chấp nhận được những bức tranh vẽ xấu xí thế này.
Nàng ta nhặt bức tranh lên xem một lát, khóe môi cong lên, nhưng rất nhanh đã trở lại bộ dáng cũ, "Tranh vẽ này đương nhiên sẽ làm cho phu tử tức giận, Đình Nguyệt Hy, ngươi