Đình Nguyệt Hy trở về Bình An Thành đã được hai tháng, tiết trời tháng Năm mỗi lúc càng thêm nóng bức.
Nàng im lặng ngồi trong tẩm cung, tay thuần thục cắm hoa bạch mai vào trong bình ngọc.
Tống Như Quỳnh đẩy cửa bước vào, nàng ta đặt một bát canh còn nóng hôi hổi đến trước mặt nàng, cười nói: "Nương nương, đây là canh cá tuyết mà cung nữ Thượng Thực cục vừa dâng đến cho người tẩm bổ, canh còn nóng, nương nương mau dùng thì mới tốt."
Đình Nguyệt Hy đặt cây kéo trên tay xuống, ưu nhã nâng bát canh kia lên, nhưng khi đầu lưỡi vừa chạm đến nước canh sóng sánh màu trắng ngà thì một cỗ mùi chua đột ngột xông lên từ nơi cổ họng, không nhịn được, nàng đành phải che miệng chạy ra ngoài nôn một trận.
"Nương nương, người không sao chứ?" Tống Như Quỳnh thấy thế vội vàng chạy đến đỡ lấy Đình Nguyệt Hy dùng khăn tay giúp nàng lau sạch khóe miệng.
Đình Nguyệt Hy chờ cho cảm giác khó chịu không còn nữa mới đứng thẳng người dậy, để cho Tống Như Quỳnh đỡ nàng vào trong.
Canh cá, nôn khan...!
Chẳng lẽ...!
Bình thường nàng sẽ tự bắt mạch cho mình để kiểm tra sức khỏe, nhưng một tháng nay thân thể uể oải, khẩu vị cũng không còn tốt như trước, nên chuyện bắt mạch mỗi ngày nàng đã sớm ném ra sau đầu từ rất lâu rồi.
Mắt thấy nàng đã yên ổn nằm lại giường, Tống Như Quỳnh không chậm trễ một khắc nào liền ngồi ở một bên chẩn mạch, đầu ngón tay thon nhỏ cẩn thận đặt lên cổ tay của nàng, hồi lâu, trên mặt nàng ta hiện lên nét vui mừng: "Chúc mừng nương nương, người đã có thai một tháng rồi."
"Bổn cung có thai?" Đình Nguyệt Hy như không tin được mà ngồi bật dậy.
Nàng thế nhưng thật sự có thai?
Thế nhưng lại có thể mang trên người huyết mạch của hoàng gia?
"Nương nương, người đừng quá kích động, chẳng phải một tháng trước là ngày nương nương được làm lại thẻ bài hay sao? Cũng trong đêm đó Bệ hạ đã ngủ lại Phượng Thiên cung mà!" Tống Như Quỳnh đỡ nàng nằm lại giường, tránh để nàng kích động mà ảnh hưởng đến thai nhi đang được hình thành, "Thể chất của nương nương rất tốt, mạch tượng rất ổn, hài tử cũng không có vấn đề gì."
"Như thế thì tốt." Đình Nguyệt Hy không nhịn được vuốt ve phần bụng còn bằng phẳng của mình, trong lòng cũng kinh hỉ rất nhiều, "Như Quỳnh, ngươi tạm thời đừng mang tin tức này truyền ra ngoài...!tối nay nếu Bệ hạ có đến, bổn cung sẽ tự nói cho người biết..."
Nàng muốn chính mình đem chuyện đại hỉ này nói cho hắn biết, rằng trong bụng nàng rốt cuộc cũng đã có cốt nhục của hắn rồi.
Mặc dù thân thể nguyên chủ mới mười bảy tuổi đã mang thai hài tử, làm cho nàng có chút không tự nhiên, bất quá khi có hài tử này, nàng vẫn rất là vui vẻ, căn bản nàng cũng không muốn cho người khác biết bản thân mình mang thai quá sớm, đợi khi nào thai nhi ổn định rồi, bọn họ có muốn hãm hại cũng đã muộn.
Nàng thay cho hài tử trong bụng suy nghĩ chu toàn, chính là rất mong muốn nó có thể an toàn mà mở mắt nhìn thế gian.
"Vâng, thưa nương nương." Tống Như Quỳnh nhu thuận cúi đầu, "Nương nương, sáng nay Hoàng hậu nương nương không có miễn thỉnh an, nhưng giờ người đang mang thai long tự, trong ba tháng đầu phải hết sức cẩn thận, hay là để nô tỳ đến Phượng Nghi cung cáo ốm cho nương nương nhé?"
"Không được, ngay trong giai đoạn này mà cáo ốm, Hoàng hậu sẽ nghi ngờ bổn cung." Đình Nguyệt Hy ngồi dậy, cẩn thận hết mức có thể mà bước xuống giường, "Bổn cung vẫn phải đi thỉnh an như thường, trên đường đến Phượng Nghi cung phải cẩn thận hơn trước..." Như nhớ ra chuyện gì đó,Đình Nguyệt Hy quay sang nói với Tống Như Quỳnh, "Ngươi trang điểm sao cho gương mặt của bổn cung nhợt nhạt một chút."
"Nô tỳ rõ rồi." Tống Như Quỳnh giúp nàng thay đổi cung trang trên người cùng trang điểm theo yêu cầu của nàng, sau đó mới kính cẩn đỡ Đình Nguyệt Hy ngồi lên thái trượng đến Phượng Nghi cung.
Trên đường đi, Đình Nguyệt Hy cho người đi xung quanh xem xét thật kĩ, tuyệt không thể để có vật bẩn nào đó làm cho kiệu của nàng bị lật được.
An toàn đến Phượng Nghi cung cũng là lúc các phi tần khác đã có mặt đông đủ.
Đình Nguyệt Hy làm ra nét mặt hơi ngượng ngùng thỉnh an Hoàng hậu cùng các phi tử phân vị cao xong, liền ngồi xuống vị trí của mình.
Hoàng hậu thấy thần sắc nàng nhợt nhạt, liền cất giọng quan tâm hỏi: "Thần sắc Hiền muội muội có chút nhợt nhạt, phải chăng đã bệnh rồi? Đã mời thái y đến chẩn mạch qua hay chưa?"
"Thần thiếp tạ ơn Hoàng hậu nương nương quan tâm, thái y đã đến Phượng Thiên cung chẩn mạch cho thần thiếp, chẳng qua thân thể thần thiếp vốn dĩ vô cùng yếu ớt, đêm hôm qua trời đổ mưa nặng hạt, lạnh lẽo vô cùng nên thần thiếp mới bị nhiễm chút phong hàn, không có gì đáng ngại..." Đình Nguyệt Hy hơi cúi đầu, đối nàng ta cung kính nói.
"Không có gì thì tốt, nếu muội muội đã không khỏe như vậy, ắt hẳn cũng không thích hợp hầu hạ Bệ hạ.
Nay bổn cung sẽ cho người đến Kính Sự phòng xin rút thẻ bài cáo ốm thay muội, ý muội thế nào?" Hoàng hậu nhìn xuống nàng, trên mặt đều là lo lắng không yên.
Đình Nguyệt Hy cười lạnh, Hoàng hậu quả nhiên rất biết tranh thủ thời cơ!
"Ý tốt của Hoàng hậu nương nương thần thiếp xin nhận." Đình Nguyệt Hy lần nữa đối Hoàng hậu tạ ơn.
Hoàng hậu hài lòng gật đầu, sau lại quay ra nói với mọi người, "Các vị muội muội cũng thấy, trời đã vào hạ rồi, ngoài trời nắng nóng, thật cũng không thích hợp đi lại quá nhiều.
Nay bổn cung quyết định miễn thỉnh an cho các muội cho đến đầu tháng Sáu."
"Thần thiếp xin tạ ơn ân điển của Hoàng hậu nương nương." Chúng phi tần đồng loạt cúi đầu tỏ ý tạ ơn Hoàng hậu.
Nàng ta mỉm cười tiếp lời, "Các vị muội muội cũng biết, Bệ hạ vi phục xuất tuần những hơn một năm, nên việc tuyển tú cũng không thể thực hiện, bổn cung cùng Thái hậu có bàn bạc qua, đã quyết định tổ chức một điện tuyển tú nữ vào đầu tháng Bảy tới đây, khi ấy sẽ có người mới vào trong hậu cung...!các muội muội đều là những phi tần hầu hạ Bệ hạ không dưới ba năm, cho nên nhân cơ hội miễn thỉnh an này, muội muội nào có bệnh thì hãy ở trong cung của mình bảo dưỡng thân thể cho thật tốt, còn nếu không có bệnh thì hãy để tinh thần của mình phấn chấn lên, tránh cho việc các tú nữ mới vào khiến các vị muội muội bị thua kém, như thế thì thật không hay."
"Vâng." Các phi cúi đầu dạ vâng rất khuôn phép.
Vừa ra khỏi cổng Phượng Nghi cung, Đình Nguyệt Hy đã ngồi lên thái trượng trở về, cũng không định nán lại làm gì.
...!
Ban đêm.
Đình Nguyệt Hy một mình đi dạo trong hoa viên, sương đêm từng giọt đọng lại trên phiến lá, trong suốt tinh khiết, dưới ánh trăng mờ ảo càng thêm lung linh bộn phần.
Tống Như Quỳnh nhịn không được, chạy đi lấy áo choàng lông ấm áp phủ lên vai nàng, "Nương nương, người cẩn thận một chút, nếu thật sự nhiễm lạnh, sẽ rất có hại cho long tự trong bụng..."
"Hôm nay Bệ hạ điểm bài của ai?" Đình Nguyệt Hy đứng trước một đóa hoa mặt trăng đang từ từ nở rộ, ánh sáng của đèn lồng đỏ trước cổng lập lòe chiếu rọi lên gương mặt tuyệt sắc giai nhân.
Loáng thoáng, nàng lại ngửi được mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí, khóe môi bỗng chốc lại lộ ra nét cười hình bán nguyệt thập phần sắc sảo.
"Hồi nương nương, tối nay Bệ hạ không điểm bài." Tống Như Quỳnh đối nàng kính cẩn thưa.
Đình Nguyệt Hy kéo áo choàng trên vai xuống, rồi để lại vào trong tay Tống Như Quỳnh, bàn tay thon nhỏ nâng đóa hoa kia lên, một mùi hương thơm dịu nhẹ tỏa ra, thật khiến nàng cảm thấy thư thái dễ chịu.
"Ái phi, nàng càng lúc càng không biết yêu quý thân thể mình."
Một giọng nói lạnh lẽo quen thuộc cất lên bên tai, Đình Nguyệt Hy tỏ ra hơi bất ngờ đứng thẳng người