Sở Cửu Khuynh đem ánh mắt đăm chiêu nhìn nàng, giống như đang thưởng thức một bảo bối vô giá trên thế gian, "Xem ra ái phi đã đọc qua không ít sách."
Không phải là một câu hỏi, mà là một câu khẳng định chuẩn xác.
"Thần thiếp kiến thức nông cạn, vẫn là không bằng được Bệ hạ hiểu biết sâu rộng." Đình Nguyệt Hy ngoan ngoãn ăn canh, nàng là sinh viên ngành lịch sử thời hiện đại a, những chuyện vặt vãnh này còn không biết thì làm sao thi đỗ Đại học được đây? Không muốn nói tiếp vấn đề này, Đình Nguyệt Hy chợt chuyển chủ đề hỏi hắn: "Bệ hạ, người cũng không phải là lần đầu tiên nghe được phi tần mang thai, sao lại cao hứng đến vậy?"
Sở Cửu Khuynh dịu dàng dùng khăn tay lau đi khóe môi còn đọng lại ít nước canh của nàng, ôn hòa nói: "Hài tử của trẫm và tri kỷ một đời, những nữ nhân khác có thể so sánh sao?"
Đình Nguyệt Hy hạnh phúc gật đầu, hắn thật sự xem nàng thành tri kỷ rồi.
Sở Cửu Khuynh lần nữa đem đôi tay ngọc ngà của nàng nắm chặt: "Ái phi, nàng không cần lo lắng gì cả, chỉ cần dưỡng thai cho tốt và bình an sinh hạ hài tử là được rồi."
Đình Nguyệt Hy hơi cúi đầu, rốt cuộc vẫn là kiên định nói với hắn: "Trong những tháng ngày sắp tới, thần thiếp không thể hầu hạ Bệ hạ như trước, người cũng không thể ở bên cạnh thần thiếp mà chăm sóc như vậy mãi, hay là tới chỗ các tỷ tỷ khác đi?"
Chỉ thấy Sở Cửu Khuynh nhíu mày không vui nói một câu: "Trẫm chỉ lẳng lặng ở bên nàng cũng không được sao?"
Thấy hắn hiếm khi lộ ra dáng vẻ ủy khuất như hài tử này, nàng cũng có chút mềm lòng, nhưng vẫn nói: "Bệ hạ, thần thiếp muốn giữ bí mật về việc mình mang thai, muốn trong một tháng miễn thỉnh an này tĩnh dưỡng cho thai nhi ổn định, nếu Bệ hạ ngày ngày đều ngủ lại chỗ của thần thiếp, lúc trước không mang hài tử, thần thiếp cho dù gặp chuyện gì cũng sẽ bình an vượt qua, nhưng nay hài tử này còn nhỏ như vậy, lỡ như để chuyện này truyền ra ngoài, không biết lại kéo về bao nhiêu oán hận phiền phức, khi ấy có muốn tránh ám toán thì đã là chuyện không thể nào nữa rồi."
Nàng bình thản vuốt ve bụng, lại dùng tay kéo kéo vạt áo của hắn, con ngươi trong suốt mang theo một tia cầu xin cùng mong đợi.
Hắn nghĩ một lát rồi gật đầu: "Được, trẫm sẽ thay nàng phong tỏa tin tức này lại, cũng sẽ hứa với nàng, trẫm sẽ giảm thời gian đi đến Phượng Thiên cung, để nàng an ổn dưỡng thai."
Coi như nàng không nói, hắn cũng sẽ nghiêm lệnh không cho phép truyền ra ngoài chuyện nàng mang thai.
Đem suy nghĩ sắp xếp xong xuôi, hắn cũng cởi giày, lên giường ôm lấy nàng, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
...!
Những ngày sau đó, Sở Cửu Khuynh quả thật không hề ngủ lại tại cung của nàng nữa, thai nhi trong ba tháng đầu phải hết sức cẩn thận, nếu chỉ là va chạm nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến sảy thai, có vẻ như Sở Cửu Khuynh biết điều đó nên khi đến đây chỉ là cùng nàng hàn huyên đôi câu, rồi cũng rời đi.
Từ khi trong bụng có long thai, nàng hằng ngày đều đi qua đi lại trong tẩm cung, thường xuyên đặt tay lên bụng để cảm nhận thai nhi đang từ từ phát triển, thật nhẹ nhàng, thật cẩn thận, sợ sức nặng của tay sẽ đè ép đến hài tử.
Vì thế, nàng cũng dần dần thành thói quen, nửa yêu thương nửa trân quý giữ gìn tiểu hài tử trong bụng.
Ánh mặt trời ngày hạ chiếu qua khung cửa sổ trong tẩm cung, từng sợi nắng mỏng manh tựa cánh ve, trong suốt như một khối băng tuyệt hảo, càng khiến cho dung nhan mỹ mạo của nàng mỗi lúc càng thêm nổi bật.
Sau giờ Ngọ thiện, Đình Nguyệt Hy ngồi xuống ghế dùng một ít bánh nếp, tiện tay lật xem vài quyển sách trên bàn.
Đám cung nhân bên ngoài biết rất rõ nàng đang mang thai nhưng miệng ai cũng giống như bị người ta may lại, không dám hó hé nữa lời truyền ra bên ngoài.
Tuy người nào người nấy đều bận việc chạy tới chạy lui nhưng ai ai cũng cố gắng làm thật nhẹ nhàng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, cũng bởi vì sợ quấy nhiễu sự tịnh dưỡng của nàng.
"Nương nương, người có thai thì hãy hảo hảo nằm trên giường nghỉ ngơi a, đi qua đi như vậy...!nô tỳ sợ..." Tống Như Quỳnh vừa bưng chậu than vào thì đã thấy nàng vừa ăn vừa đọc sách, đứng trên vị trí của một lang y, nàng ta không thể không lo a!
Nhưng Đình Nguyệt Hy chỉ nhẹ lắc đầu, "Bổn cung làm như vậy, ắt có nguyên do của mình, ngươi không cần lo lắng."
Thân thể nàng vốn dĩ rất khỏe mạnh, không có giống nữ tử cổ đại khi mang thai lại như gặp phải đại dịch nằm bẹp ở trên giường bất động dưỡng thai.
Không trách được tỉ suất khó sinh lại cao như vậy.
Đi lại nhiều không chỉ giúp cho việc sinh nở dễ dàng, mà còn có rất nhiều công dụng khác, nàng muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho hài tử của mình.
Trong Bình An Thành này, nếu có một ngày bị mất đi thánh sủng, chí ít còn có một hài tử cùng nàng bầu bạn hết quãng đời còn lại, cũng không sợ tuổi xế chiều không có người tiễn đưa.
Nàng còn đang chăm chú đọc sách thì Đàn Diệp Hương lại từ bên ngoài tiến vào, cung kính nói: "Hồi nương nương, có Thái úy phu nhân đến tìm người."
"Thái úy phu nhân? Mau để nàng ấy vào a."
Tống Như Quỳnh sau khi cắm một ít hoa bạch mai vào trong bình ngọc, cũng lui xuống chuẩn bị thêm điểm tâm.
Chưa qua thời gian đọc xong một trang sách, Triều Dĩ Nghiên đã được Đàn Diệp Hương dẫn vào trong tẩm cung của nàng rồi.
Triều Dĩ Nghiên vừa thấy nàng, liền nhún người hành lễ, "Mệnh phụ Thái úy phu nhân xin tham kiến Hiền Thục nghi nương nương."
"Thái úy phu nhân không cần đa lễ, mau ngồi xuống đi." Đình Nguyệt Hy hướng tay về phía chiếc ghế đối diện mình, Triều Dĩ Nghiên cũng không câu nệ nữa, tạ ơn xong cũng ngồi xuống.
"Mệnh phụ nghe nói ngọc thể của người được không tốt, nhân dịp Thái hậu hồi cung, mệnh phụ đến đây để thăm hỏi." Triều Dĩ Nghiên nhận lấy chiếc hộp trên tay tỳ nữ đứng phía sau, cười nói, "Ở đây có một ít hạt hồ đào, mong nương nương nhận cho."
"Hồ đào?" Đình Nguyệt Hy có chút nghi hoặc nhíu mày, chuyện nàng mang thai long tự rõ ràng đã được giữ kín kia mà?
Huống hồ chi ở giai đoạn mang thai, nữ nhân muốn hài tử trong bụng thông minh lanh lợi, ngoài bổ sung các thực phẩm dinh dưỡng như rau củ ra, thì hạt hồ đào cũng là thứ không thể thiếu.
Nàng nghi hoặc nhìn thẳng vào Triều Dĩ Nghiên "Chẳng lẽ Thái úy phu nhân..."
Thật sự biết nàng mang thai? Mới mang hồ đào này tặng cho nàng?
"Hiền Thục nghi nương nương...!người nói đúng..." Triều Dĩ Nghiên vừa nói đến đây thì bỗng nhiên đỏ bừng hết cả mặt, "Mệnh phụ quả thật đã mang thai hai tháng..."
Đình Nguyệt Hy thở hắt ra một hơi, kiểu nói chuyện không đầu không đuôi này, không biết đã triệt tiêu hết bao nhiêu tế bào chất xám trong