Tiểu Trúc lo lắng đi đi lại lại trong phòng.
không biết tiểu thư của cô có gặp được điện hạ không? Sáng nay cô đòi đi cùng nhưng Ái Linh bảo không cần.Cô bảo cô có cách để gặp được điện hạ bảo cô ở lại thu xếp cho cô để ngày mai hồi môn.
nhưng thấy Ái Linh đi quá lâu thì tiểu Trúc lại thấy lo lắng.
cô định đi tìm tiểu thư của mình thì đả thấy Ái Linh vui vẻ chạy tung tăng về đến.
Tiểu Trúc vội vả chạy ra.
- "Tiểu thư thế nào rồi? Có gặp được điện hạ không?Phong Nhất,...huynh ấy có làm khó người không?"
- "Em yên tâm đi, một Phong Nhất thôi ta thừa sức đối phó."
Ái Linh bước vào phòng bước đến ngồi vào bàn.
Tiểu Trúc vội chạy đến rót cho cô ly trà hỏi tiếp.
- " Vậy tiểu thư có gặp được điện hạ không?"
Ái Linh một hơi uống cạn ly trà mĩm cười đắt ý nói.
- " Đương nhiên là gặp được rồi.ta nói em nghe, tiểu thư của em là ai chứ? có thể làm khó được ta sao? chẳng những ta đả gặp được chàng ấy.
mà chàng ấy còn đồng ý ngày mai về thừa tướng phủ cùng ta kìa."
- "Thật ạ, vậy thì tốt quá rồi.
Tiểu thư cô lợi hại quá." Tiểu Trúc mừng rở tán thưởng.
Ái Linh thấy thế phồng mũi thích thú.
thấy tiểu Trúc như có việc gì muốn hỏi Ái Linh hỏi.
" em có việc gì sao?"Tiểu Trúc căng thẳng hai tay cứ bấu chặt áo ngập ngừng hỏi.
- " Tiểu thư, vậy ngày mai Phong Nhất...!huynh ấy...!huynh ấy có..
có...đi cùng điện hạ không?"
- " Ta củng không biết.
mà chắc là có.
nhưng em hỏi chuyện này để làm gì?"
Ái Linh ngừng uống trà quay sang nhìn tiểu Trúc với cặp mắt đa nghi.
rồi bổng mắt cô mở to tròn xoe nhìn tiểu Trúc khiến cô phải quay mặt tránh né.
Ái Linh liền đứng dậy chặn trước mặt tiểu Trúc hỏi.
- "Em đừng nói với ta là em..
thích tên Phong Nhất mặt lạnh đấy nhé."
- "Tiểu thư, làm gì có chứ.
em...!em chỉ thắc mắc là huynh ấy có theo bảo vệ điện hạ hay không thôi.huynh ấy giỏi vỏ nghệ như vậy nếu có huynh ấy đi theo bảo vệ cho hai người thì em thấy yên tâm hơn."
- " Ồ...!vậy sao? Không thích hắn? Ái Linh sờ sờ cằm mình đi qua đi lại trước mặt tiểu Trúc nhìn cô với vẻ không đáng tin.
còn tiểu Trúc nghe cô hỏi vội gật đầu lia lịa.
nhưng mặt vẩn đỏ ửng vì ánh mắt của Ái Linh vẩn luôn dò sét nhìn cô.Tiểu Trúc vội đánh trống lãng.
- " Tiểu thư, em đi làm việc đây.
cô nghỉ ngơi đi."
Vừa nói xong tiểu Trúc chạy một mạch ra khỏi phòng.
Ái Linh mĩm cười nhìn theo." tiểu nha hoàn này thẹn thùng gì chứ? thích thì cứ thừa nhận.hắn không đeo đuổi mình thì mình theo đuổi hắn.
sợ gì chứ.
ai củng có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình mà.
" Ái Linh càng nghỉ càng thấy nực cười.
cái thời đại cổ hủ này.trong đầu cô lại nãy ra một suy nghỉ táo bạo rồi tự cười nói.
- "Ai bảo em là nha hoàn của ta chứ? Yên tâm ta sẻ giúp em có được trượng phu em mong muốn..há há..."
....
Sáng hôm sau.
Ái Linh dậy rất sớm để chuẩn bị.
cô củng rất nôn nóng để về gặp phụ thân mình.
tuy thời gian cô đến đây không lâu.
nhưng cô thật sự rất yêu quý người cha này.
ông không giống như những người cha trong truyện mà cô đọc.chỉ biết sủng vợ lẻ mà bỏ bê con chính thất.
ngược lại, ông lại tình thương ông dành cho các con rất đồng đều.
lại có phần thiên vị cô.
cho cô cảm nhận tình thương của một người cha mà trước nay cô chưa từng có.
Ái Linh cùng tiểu Trúc vừa bước ra đến cổng thì đả thấy Tống Vĩnh Thuần cùng một cổ xe ngừa đợi sẵn.
Phong Nhất thấy cô bước đến hành lể.
Ái Linh mĩm cười hỏi.
- "Phong hộ vệ, à...!ngươi..
có đi cùng điện hạ không?"
- "Thưa Vương Phi có ạ.
không biết vương phi có gì dặn dò?" Phong Nhất cung kính.
- "À, không..
ta..
ta thuận miệng hỏi thế thôi." Ái Linh cười qua loa nói.
Tống Vĩnh Thuần thấy cô cứ to nhỏ với Phong Nhất thì không vui nói.
- "Còn không mau lên xe, đợi bổn vương mời nàng sao?"
Ái Linh thấy sắc mặt Tống Vĩnh Thuần không được tốt nên củng không hiểu hắn bị làm sao.rỏ ràng hôm qua vẩn bình thường sao hôm nay lại thay đổi rồi.mặc kệ hắn vậy.
thấy hắn đả bước lên xe, cô củng bước đến đưa tay cho hắn để hắn kéo cô lên.
Vĩnh Thuần nhìn tay cô rồi lại nhìn cô.hắn chẳng những không giúp cô lên xe ngựa mà còn quay lưng bước vào trong xe.
bỏ cô đứng đơ