Ái Linh nhìn Lan phi nở nụ cười ôn hòa.nhẹ nắm lấy tay bà rồi nói.
- " Con chỉ đang nghỉ không biết chàng ấy sẻ phản ứng thế nào khi biết mẩu phi vẩn còn sống thôi.
chắc chàng ấy mừng lắm."
- " Ta củng không biết đến khi gặp lại Thuần nhi ta có nhận ra nó không?chắc là lớn lên rất tuấn tú.
giống y phục hoàng nó.
cứ nghỉ tới giây phút nhìn thấy nó ta lại cảm thấy nôn nao trong dạ.
cảm xúc ấy thật khó tả." Lan phi ánh mắt ẩn chứa niềm hạnh phúc khi nhắc đến Vĩnh Thuần.
chút nửa thôi bà đả có thể nhìn thấy đứa con mà bấy lâu bà thương nhớ rồi.
.....
Xe ngựa dừng lại trước cửa Thuần Vương phủ.
Ái Linh vén màn bước ra đở Lan phi xuống xe.
bà nhìn vào phủ to lớn trong lòng càng nôn nao hơn không biết giờ này Thuần nhi của bà đang làm gì? Ái Linh nắm lấy tay bà cười nói.
- " Chúng ta vào trong thôi, mẩu phi."
Lan phi bước theo Ái Linh vào phủ.cô đưa bà ấy về viện của mình.
vừa bước vào đả thấy tiểu Trúc mặt mày nhăn nhó, tay chỉ chỉ vào phòng.
Ái Linh khó hiểu đưa mắt nhìn theo tay Tiểu Trúc.
Vĩnh Thuần đang ngồi như tượng trong phòng cô.
gương mặt chết chóc làm người khác không rét mà rung.
Ái Linh trầm mặt thầm nghỉ trong lòng.
hắn đến đây làm gì chứ? chẳng phải không muốn nhìn thấy mình sao? Vĩnh Thuần lên tiếng.
- " Chịu về rồi sao?"
Ái Linh như kéo lại dòng cảm xúc nhẹ bước vào.
gương mặt không cảm xúc hỏi.
- " Không biết điện hạ đến tìm ta có việc gì?"
- " Chẳng lẻ có việc bổn vương mới được đến đây sao? nàng đừng quên đây là phủ của bổn vương."
Lan phi nghe cách xưng hô đoán chắc đây là con trai bà.
liền bước vội vào nhìn Vĩnh Thuần không chớp mắt.
đúng là con của bà rồi.
dung mạo này giống y đúc phụ hoàng nó thời trẻ.
bà xúc động từ từ bước đến gần.
Vĩnh Thuần thấy tiểu nha hoàn này lạ mặt, lại thấy hắn mà không hành lể thì cau có nói.
- " Ngươi là ai?nha hoàn ở viện nào? tự tiện vào phòng thấy bản vương sao không hành lể?"
Ái Linh nghe Vĩnh Thuần bắt lan phi hành lể thì hoảng hốt đứng chắn trước mặt bà lắp bắp nói.
- " Điện hạ, người này là..." Ái Linh nói chưa hết câu Lan phi đả cướp lời.
- " Ta là người quen củ của vương phi.
mới vào phủ không hiểu phép tắt xin vương gia đừng trách tội."
Ái Linh giật mình quay lại nhìn bà.
cô nhíu mài không hiểu ý bà là gì.sao lại nói người quen củ của cô mà không phải mẩu phi hắn.Lan phi nhìn vào mắt cô khẻ lắc nhẹ đầu.
Ái Linh như hiểu ý quay lại nhìn Vĩnh Thuần nói.
- " Đúng vậy,...tỷ..tỷ ấy là người quen củ của ta.
sức khỏe của tỷ ấy không tốt nên ta đưa về đây để tiên chăm sóc.
điện hạ không để ý chứ?"
Vĩnh Thuần thấy cô bảo vệ cho nử nhân kia nên củng không muốn làm khó.nếu làm cô không vui không khéo cô lại giận thêm.vả lại mục đích của hắn đến đây là để làm hòa với cô.
nhưng vừa đến thì tiểu Trúc bảo cô ra ngoài từ sớm mà chẳng biết đi đâu.
ngồi đợi cô mấy canh giờ nên tâm tình không tốt.
hắn ho nhẹ một tiếng rồi nói.
- " Bổn vương nhỏ nhen như vậy sao?Tiểu Trúc, ngươi nói với quản gia cho người dọn dẹp phòng cho khách để cô ấy nghỉ ngơi đi.
cho thêm vài a hoàn hầu hạ.
còn nửa, bảo Bach Thời Ngôn đến bắt mạch cho nàng ta đi."
- " Vâng," Tiểu Trúc nhanh nhẹn kéo Lan phi đi để trả lại không gian cho hai người.Lan phi quay lại nhìn Ái Linh.
cô mĩm cười nhìn bà gật nhẹ đầu.
sau khi bà và Tiểu Trúc đi khất thì quay sang Vĩnh Thuần nói.
- " Đa tạ điện hạ đả giúp đở.
ta từ bên ngoài về có hơi mệt.muốn được nghỉ ngơi.
điện hạ, khôn tiễn."
Vĩnh Thuần quay sang nhìn cô.
lại đuổi ta sao? nàng phủ ta quá rồi đó.được đuổi ta sao? ta cứ mặt dày ở lại xem nàng làm gì được ta?.
nghỉ là vậy Vĩnh Thuần ngồi xuống nhàn nhả uống trà nói.
- " Nếu vương phi mệt thì cứ nghỉ ngơi.
đây củng là phòng của ta, ta không đi đâu cả."
- " Ngươi...!nhưng điện hạ ngồi ở đây thì ta không ngủ được." Ái Linh tứt giận nói.
- " Vậy sao? vậy ta đi ngủ với nàng." Vĩnh Thuần vẩn chay mặt bước đến bên