Tống Viễn Chinh bước đến bên quan tài.
nhìn thấy đứa con mà ông yêu quý nhất nằm bất động.
ông đưa bàn tay run run sờ vào gương mặt trắng bệnh không còn sự sống của Vĩnh Thuần mà lòng ông đau như hàng trăm mũi tên xuyên qua.ông đả cố kiềm nén nhưng nước mắt của ông đả lăn dài.
- " Thuần nhi, trẫm có lỗi với con.
có lỗi với mẩu phi con trên trời.
ta đả không thể bảo vệ con.
ta thật vô vụng."
- "Hoàng hậu nương nương, đại điện hạ đến."
- " Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."
- " Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Tống Viễn Chinh lau vội nước mắt rồi khẻ gật đầu với hai người họ.
Từ lúc Tiêu hoàng hậu bước vào cửa.
ánh mắt Lan phi rừng rực lửa hận.
hai tay bà xiếc chặc hận không thể giết chết người đàn bà độc ác này.
Thuần nhi của bà chết oan uổng như vậy.
bà ta đến đây giả vờ mèo khóc chuột sao? Ái Linh thấy Lan phi hai tay xiếc chặc đến run lên vội nắm lấy tay bà trấn an.rồi kéo bà bước đến trước mặt hoàng hậu.
- " Ái Linh tham kiến hoàng hậu nương nương."
- " tham kiến hoàng hậu nương nương, đại điện hạ." mọi người đồng thanh hành lễ.
Hoàng hậu giả vờ thương tâm đến bên Ái Linh an ủi.
- " Người mất củng đả mất rồi.
con củng đừng quá đau buồn.
sức khỏe quan trọng."
- " Đa tạ nương nương quan tâm.
Ái Linh nghe lời người."
Hoàng hậu bước đến bên hoàng thượng đặt tay mình lên bàn tay ông đang đặt trên quan tài.
- " Thuần nhi thật đáng thương.qua bao nhiêu năm ròng rả chóng chọi bệnh tật.
vừa mới chửa trị xong nổi vui mừng chưa bao lâu thì lại...!hoàng thượng, người củng đừng quá đau buồn.
kẻo lại ảnh hưởng long thể."
- " Ta không sao.
" Tống Viễn Chinh rút tay mình khỏi bàn tay hoàng hậu.ánh mắt bà ta không dấu được tứt giận.
bao nhiêu năm qua ông luôn lạnh nhạt với bà như thế.
vì sao chứ? bà là mẫu nghi thiên hạ có tất cả mọi thứ nhưng lại không có được trái tim ông.càng nghỉ bà càng câm hận Lan phi bấy nhiêu.hoàng thượng bước đến đước mặt Ái Linh nói.
- " Con yên tâm.dù có lục tung cả kinh thành này trẩm củng nhất quyết bắt được hung thủ.để Thuần nhi dưới suối vàng có thể yên tâm mà an nghỉ."
- " Đa tạ phụ hoàng".
Ái Linh cố nén nghẹn ngào nơi cổ họng quỳ xuống tạ ơn hoàng thượng.Lan phi vẩn đưa mắt quan sát ông.
ông thật sự còn nhớ đến bà sao? Ông vẩn nhớ lời dặn của bà bảo vệ Vĩnh Thuần sao? nhưng nhớ thì giờ có ít gì chứ? Con bà củng đả chết rồi.
mà người gây ra không ai khác ngoài hoàng hậu của ông ấy.
mối hận này bảo bà làm sao nguôi đây chứ?Lý công công bước đến bên hoàng thượng nói khẻ.
- " Hoàng thượng, phải hồi cung rồi."
- " Được."
- " Cung tiễn hoàng thượng hồi cung..."
Tống Vĩnh Cơ củng bước đến gần Ái Linh.
hắn cố che dấu đi sự vui mừng trong lòng nói với cô mấy câu an ủi.
khẻ đưa tay nắm lấy tay cô nhưng Ái Linh đả nhanh nhẹn lùi về sau tránh né.
Tống Vĩnh Cơ cố kiềm nén tứt giận nói khẽ với cô.
- " Rồi sẻ có ngày nàng phải vang xin để được trở về bên ta thôi."
- " Chắc chắn ngày đó sẻ không sảy ra.
thi thể của phu quân ta còn chưa lạnh.
người thân là huynh trưởng lại ở đây nói ra những lời trái với luân thường đạo lý như vậy mà không hổ thẹn sao? Mời đại điện hạ về cho."Tống Vĩnh Cơ bị Ái Linh thẳng thừng tạc nước lạnh vào mặt thì tứt giận bỏ về.
Suốt ba ngày tang lễ cô đều ngồi cạnh quan tài của Vĩnh Thuần.
cô không màng ăn uống gì.
gương mặt trắng bệch vì mệt mõi.
sau khi chôn cất xong Ái Linh hoàn toàn kiệt sức mà ngất đi.Buổi tảo triều sáng nay.
Tô Chấn Quốc dâng tấu xin hoàng thượng ban chiếu tẩu táng Thuần vương phi theo Thuần Vương.
cả triều xôn xao bàn tán.Liễu Đình Trung nghe con gái mình phải tẩu táng theo Thuần Vương thì vô cùng lo lắng vội bước lên cầu xin.
- " Hoàng thượng.
xin người nể tình thần một lòng trung thành với hoàng thượng mà tha cho nử nhi."
- " Hoàng thượng, vi thần củng không đồng tình việc tẩu táng Thuần Vương phi.cầu xin hoàng thượng bãi bỏ tục lệ này." Phương thượng thư củng bước lên cầu xin.
Tô chấn Quốc nhận thấy đây là cơ hội tốt