Ta dắt Đường Tịch tới tiệm thuốc, đem linh chi ngàn năm ra bán để đổi lấy ngân lượng.
Một cây linh chi ngàn năm ở tiên giới vốn không đáng giá là bao, nhưng với người phàm tuổi thọ có hạn thì lại vô cùng quý giá.
Ta đổi được rất nhiều ngân lượng, khi nhận ngân lượng ông chủ tiệm thuốc còn không quên hỏi thêm:
- Đây là linh chi ngàn năm, không biết chừng có thể giúp hai người bồi bổ sức khoẻ, tại sao hai người lại không giữ lại dùng cho bản thân.
Đường Tịch nghe thấy hai người thì hơi thẫn thờ, mắt hắn không thấy được, bị trúng độc nét mặt có chút tiều tụy là đương nhiên.
Vì sao còn nói cả Linh Vân sắc mặt không được tốt ?
- Hai người ? Linh Vân cô có chỗ nào không được khoẻ sao ?
Độc Hàn Sương của Đường Tịch ngày một chuyển biến xấu, ta lấy máu nhiều hơn để kìm độc tố đương nhiên là sắc mặt có chút không được tốt rồi.
Nhưng không nghĩ tới lại bị một ông chủ tiệm thuốc ở nhân gian vạch trần như vậy.
- Ngài đừng nghe ông ấy nói lung tung, ta rất tốt, chắc dạo này ở Tiên Dược Các nhiều việc quá nên có chút mệt thôi.
Hắn không nói nhiều liền nắm lấy tay ta thăm dò linh lực, ta vội thu tay về nhưng vẫn bị bắt lại.
- Ngài,.....!Làm gì vậy.
Ta nói ta không sao mà.
Đường Tịch sau khi thăm dò chỉ thấy ta linh lực có chút yếu ớt, ngoài ra không thấy điều gì bất thường.
Cũng may linh thể ta đã đạt tới Thượng Tiên, hắn nghĩ ta là tiểu tiên nên với ngần này linh lực, với tiểu tiên mà nói thì hoàn toàn bình thường, có khi còn mạnh mẽ hơn một chút.
Với tiểu tiên sắp phi thăng mà nói, linh lực có mạnh hơn cũng rất bình thường.
- Thấy không, ta đã nói ta rất ổn mà.
Lúc này hắn mới an tâm bỏ tay ta ra, ta cũng không tính toán:
- Thôi chúng ta mau đi dạo chơi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.
Ông chủ tiệm thuốc nhìn bọn ta lắc đầu thở dài khẽ nói:
- Thật tội nghiệp, mong người có tình có thể bên nhau một đời viên mãn.
Lời ông chủ nói rất nhỏ, với người thường sẽ không nghe thấy, nhưng với thính lực của ta và Đường Tịch lại nghe rất rõ.
...****************...
Ta nắm cánh tay Đường Tịch đi dạo