Ngươi dập đầu trước ta mười cái trước, ta sẽ suy nghĩ.
Tên ăn xin nghe vậy khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng, hắn liên tục dập đầu:
- Được, ngài bảo ta làm gì cũng được.
Xin ngài giải thoát cho ta.
Chờ khi hắn dập đầu đủ mười cái, người đã biến mất từ khi nào.
Hắn nhìn bốn bên xung quanh mắng:
- Tiên nhân sao ngài lại lừa ta, thần tiên nói lời sao không giữ lời.
Đường Tịch theo giao ước mười năm hạ phàm giúp hắn giải trừ cấm chế.
Lúc đến liền thấy hắn đang mắng chửi vị thần tiên nào đó.
- Ngươi đang mắng ai ?
Tên ăn xin nhìn thấy hắn chưa đi mới an tâm, tất nhiên là hắn sẽ không nói hắn đang mắng Đường Tịch.
Hắn vừa cười nịnh bợ vừa quỳ nói:
- Không, tiểu nhân đâu có mắng ai.
Đường Tịch phất tay, bạch quang tiến thẳng về phía tên ăn mày.
Sau một luồng sáng chói mắt, tên ăn mày biến trở về dáng vẻ ban đầu của mười năm trước, chân tay cũng đã lành lại.
Hắn vui mừng định cảm ơn Đường Tịch nhưng khi nhìn lại Đường Tịch đã biến mất từ bao giờ.
- Tiên nhân đều thích ẩn hiện như vậy sao.
...****************...
Ta biến về hình dáng của mình, đi dạo trên con phố nhỏ.
Lúc nãy ta chỉ lừa tên ăn xin đó.Đường Tịch là ai chứ, cả thiên giới còn chẳng ai dám chọc hắn.
Ta làm sao có thể giải được cấm chú.
Thật không ngờ Đường Tịch có thể vì ta mà làm như vậy.
Chuyện lúc đó ta còn chẳng nhớ, mà hắn lại ghi nhớ trả thù cho ta.
Nhưng mà cũng nhẫn tâm quá rồi.
Hủy đi con đường thành tiên của người ta, phạt người ta mười năm sống khổ sở.
Ta nhớ lại lúc ở Cấm Địa Thiên Linh cùng hắn, hình như cũng có vài lần ta đắc tội với hắn thì phải.
Cũng may ta hưởng ké mấy phần may mắn của nữ chính Linh Vân nên không bị hắn hành hạ.
Sao hắn lại hỏi tên ăn xin đó dung mạo của ta ? Không lẽ hắn đã nghi ngờ !
Nhớ lại kết cục của kẻ ăn xin, ta đột nhiên nghĩ:
" Nếu Đường Tịch phát hiện ta lừa hắn, kết cục của ta liệu có thảm hơn tên ăn xin kia không ?"
Nghĩ thoáng qua ta cũng run sợ.
Suy nghĩ nhiều quá làm ta đi