Mười năm trước, lúc cô nương cùng phu nhân ta vào bếp nấu cơm.
Lão bá ta cũng ngồi nói chuyện với công tử đó.
Lúc đó ta hiếu kì không biết hai người như nào.
Ta hỏi ngài ấy.
- Nhìn cách ăn mặc của hai người chắc hẳn là công tử tiểu thư nhà phú hộ nào.
Vì sao lại nói một người là chủ nhân, một người là nha hoàn ?
Đường Tịch ánh mắt trống rỗng, không biết là đang suy nghĩ điều gì:
- Ta chưa từng nói chúng ta là chủ tớ.
- Vậy hai người là ai, từ đâu đến có thể cho ta biết không ?
- Chúng ta đến từ một nơi rất xa, ta thành ra nông nỗi này không muốn liên lụy ai nên đã bỏ nhà đi.
Nàng ấy cũng bỏ nhà theo ta.
Ta chen ngang câu chuyện:
- Đến từ nơi xa thì nghe còn được, nói ta bỏ nhà theo ngài ấy thì không phải.
Là ngài ấy kéo ta đi theo còn nghe được.
Tần lão bá cười kể tiếp:
- Cậu thích vị cô nương đó đúng không ?
Thiên giới từ trước đến nay đều cấm tình, hắn có thích nàng thật cũng không dám nói.
Hơn nữa hắn lúc này có thể chết bất cứ lúc nào.
Làm gì còn nghĩ đến chuyện yêu đương ! Đường Tịch im lặng không đáp.
Tần lão bá xem biểu hiện của hắn cũng hiểu.
- Nếu đã thích thì bày tỏ với người ta.
Đời người ngắn ngủi.
Ngộ nhỡ sau này muốn nói cũng không còn kịp.
- Ta không thể.
Trưởng bối không cho chúng ta ở bên nhau.
Không cần nói ta cũng biết, trưởng bối mà Đường Tịch nói là thiên quy thiên giới, cấm tình.
- Sao lại không thể, trời đất bao la.
Nay hai người đã trốn nhà ra đi.
Chuyện gì cũng có thể.
Sao không thử một lần ?
Đường Tịch nghĩ lại lời Tần lão bá nói cũng có lí.
Dù sao hắn cũng đã trốn ở Cấm địa, thời gian cũng không còn nhiều.
Chi bằng nói ra một lần bày tỏ, bị từ chối cũng không sao.
- Ta sẽ cân nhắc.
Tần lão bá đưa vào tay hắn một khúc gỗ thượng hạng.
- Khúc gỗ này là gỗ thượng hạng tốt nhất ở chỗ ta.
Cậu khắc lại hình dáng của cô nương ấy, tặng cô ấy lúc bày tỏ chắc chắn thành công.
Ta với phu nhân cũng nên duyên từ khúc gỗ này đấy.
.....
Không ngờ Đường Tịch lại tin lời của người phàm.
Hắn đúng thật là khắc tượng gỗ nhưng không hề tặng ta, mà lại có ý định đem theo tượng gỗ đó xuống hoàng tuyền.
Này