Chiều đến, ta cùng Thương Khuynh đến thăm bệnh cho một bà lão.
Ta cho mấy cây kim châm vào hòm thuốc xong xuôi đóng lại, ta dặn:
- Uyển Nhu, Nhã Yên coi chừng tiệm ta cùng Thương Khuynh đi một lát rồi về.
Uyển Nhu đang sắp xếp lại mấy vị thuốc nhìn ta cười đáp:
- Được,cô nương đi sớm về sớm.
Nhã Yên đang bốc thuốc cho một vị khách cũng đáp:
- Dạ được.
Cô nương và đại ca ca đi đường cẩn thận.
Ta định cầm hòm thuốc đi thì Thương Khuynh đã nhanh tay hơn cầm lấy đeo lên vai:
- Để ta !
Ta với hụt hòm thuốc nhìn hắn khó hiểu :
- Ta cầm được.
Đang định lấy lại hòm thuốc thì hắn né tránh sang một bên:
- Để ta cầm.
Từ khi Thương Khuynh đến Phong Nguyệt Đường, hễ ta động đến việc gì hắn đều tới tranh làm hộ, không cho ta làm, giống hệt chủ tớ ! Một hai lần ta còn tranh lại, xong thấy hắn mặt mày ủ rũ giống như nói
" Có phải cô nương ghét ta lắm không nên mới không cho ta làm "
Thế nên ta bắt đầu lười tranh với hắn.
Ta biết không tranh được hòm thuốc nên ta hạ tay xuống, đi ra cửa:
- Thôi được rồi, ngươi cầm đi.
Tiểu Lý Tiểu Dương canh gác cho cẩn thận không được để ai đến phá.
Tiểu Lý đáp:
- Cô nương yên tâm, có bọn ta ở đây đảm bảo không có ai dám đến gây sự.
Thời tiết hôm nay khá nắng, ta vừa bước ra ngoài mặt trời đã chiếu thẳng vào mặt chói chang.
Ta lấy trong áo ra khăn lụa che mặt lại.
Nhìn sang Thương Khuynh ta không khỏi cảm thán.
"Tiểu tử này phiêu bạt giang hồ dầm nắng phơi sương như vậy mà vẫn trắng trẻo, y hệt tiểu thịt tươi.
Cái nhan sắc này thật là làm biết bao thiếu nữ si mê"
Nếu so sánh Đường Tịch với Thương Khuynh.
Thì Đường Tịch là kiểu cao ngạo, khiến người ta có cảm giác xa cách, khó gần.
Còn Thương Khuynh thì lại khác, nhìn hắn rất ấm áp khiến người ta không kìm được mà muốn lại gần hơn.
Trên đường đi Thương Khuynh hỏi ta:
- Ta nghe nói cô nương chưa từng đến tận nhà ai để khám bệnh.
Vì sao hôm nay lại đích thân đi ?
Ta vừa đi vừa đáp:
- Tại vì bệnh nhân là một bà lão đã rất lớn tuổi rồi.
Bà lão ấy năm nay tám mươi tuổi không tiện đi lại xa xôi
Thương Khuynh gật đầu coi như đã hiểu rõ.
Thực ra ta cũng chẳng bận tâm chuyện bệnh tật của người phàm.
Không có ta đi khám người ta cũng sẽ tìm được đại phu khác tới khám.
Chỉ là gia cảnh bà lão đó rất nghèo, bữa đói bữa no không có tiền mời đại phu.
Ta còn nhớ hôm đó cháu trai của bà lão ấy mặc vải thô y phục được khâu vá rất nhiều đứng ở cửa Phong Nguyệt Đường rất lâu nhưng không vào.
Uyển Nhu tưởng cậu bé đó là ăn xin nên ra cho cậu bé đó cái bánh và mấy đồng tiền:
- Thật tội nghiệp, còn nhỏ như vậy mà đã phải đi ăn xin.
Này, tỷ tỷ cho đệ bánh với tiền.
Nhưng cậu bé đó không nhận mà chỉ hỏi Uyển Nhu
- Tỷ tỷ là đại phu ở đây sao ?
Uyển Nhu lắc đầu, chỉ vào Linh Đàm:
- Không, tỷ chỉ là người bốc thuốc.
Cô nương đó mới là đại phu.
Cậu bé đó chỉ tay về phía ta nói với Uyển Nhu:
- Đệ có thể