"Đây mới chính là Hạ Khố."Trời! "Nếu đây mới chính là Hạ khố thì chỗ con ở..."Ma ma nhìn vẻ bất ngờ của Diệp Ương Ương thì rất thỏa mãn." Ngươi không ngờ tới đúng không? Chỗ của chúng ta chỉ là con kiến của Hạ Khố thôi, thậm trí còn chẳng được coi là Hạ Khố."Nghe đến đây Diệp Ương Ương đã rùng mình, nguyên chỗ bọn cô ở kèm cả viện của ma ma, nhà ăn còn mấy chỗ lặt vặt đã tưởng là cả Hạ Khố rồi vậy mà lại còn nói chỉ là một con kiến vậy thì có thể nói Hạ Khố kinh khủng thế nào, phủ này đại cỡ nào, Trịnh Doanh quốc còn khổng lồ hơn nữa.Ấy ấy ấy, vậy còn phủ của Vân Mặt Lợn? Cũng như thế này sao? Trời ơi... mình xuyên vào cái thế giới khủng bố quá!"Vào thôi ma ma." Diệp Ương Ương sau một hồi ngẩn ngơ cũng có một chút hứng thú không biết cái hạ khố này sẽ như thế nào đây.Cô vừa nói xong đã bị ma ma cười cho một trận."Ngươi tưởng Hạ Khố dễ vào như vậy? Một nô tỳ cỏn con như ngươi xứng để vào sao!"??? Nói vậy là chỉ có thể đứng ở ngoài.Diệp Ương Ương:"Vậy như thế nào mới có tư cách vào?"Ma ma:" Trừ khi ngươi trở thành người của Hạ Khố.""Sao nào ngươi muốn vào đó à?"Diệp Ương Ương gật đầu, cô thật sự muôn biết Hạ Khố trông như thế nào vào đó sẽ rất náo nhiệt.Vậy là ma ma phổ cập thêm cho Diệp Ương Ương một lượng kiến thức nữa.Hạ khố ba năm tổ chức một cuộc khảo hạch chọn thêm người, cụ thể chính là năm sau. Nữ nhi từ độ tuổi mười lăm đến hai lăm có thể tham gia, nội dung thi đấu tùy thuộc vào từng nơi.Còn có ở đây chia thành tám khu nô tỳ tùy theo cấp bậc như hầu hạ các chủ là cao nhất. Sau đó là quản lý kho, vận chuyển lương thực, may đệt, thiện phòng, hẳn một khu nghệ thuật, khu sai vặt cuôi cùng chính là nơi Diệp Ương Ương đang ở, nơi không được gọi đến một khu của Hạ Khố.Còn có một sự kiện vô cùng to lớn đó là Thu Kỳ cũng dự định tham gia kì thi này. Quá thú vị đi~"Ma ma, bà có muốn vào khu nào không?""Khu vận chuyển chỉ tiếc ta không còn đủ tuổi nữa.""Tại sao lại là khu đó ạ?""Ngươi không biết sao? Vận chuyển có một truyền thuyết chỉ cần vào đó có một chút tiền chốn ra ngoài là chuyện dễ như trở bàn tay.""Hả?"Điệp Ương Ương rùng mình một phát, cảm tưởng như có một chuyện tai quái sắp sảy ra với mình."Ngươi!""Ha ha, ma ma yên tâm, con không nói, tuyệt đối không đâu.""Dược rồi, ta về thôi!"Ôi mẹ ơi thật là dã man mà!Cuộc tham quan kết thúc tại đây, Diệp Ương Ương được ma ma đưa về kí túc , chả là trời bây giờ rất tối, nơi này lại chẳng có lấy một bóng người nào cả đâm ra trong lòng Ương Ương có chút bất an. Có lẽ nào sự tình lai giống như trong phim mà kể ra cô đắc tội không ít người, bọn họ sẽ vu oan cho cô lấy cắp đồ?Thế là Diệp Ương Ương một khắc cũng không chịu bước vào phòng, trong đầu hiện ra một ý tưởng: bọn họ đi ăn cơm và cô chạy như bay đến phòng ăn nhưng chẳng thấy ai cả. Có phải mọi người đang chơi trốn tìm với cô không? Đã là giờ nào rồi, kí túc không có, nhà ăn chẳng thấy ai.Một mớ hoang mang đi. Trong khi không biết làm gì, chân Diệp Ương Ương tự giác đi hết chỗ này đến chỗ khác, tóm lại nhìn thấy đường nào thì đi đường ấy.Trời xui đất khiến thế nào diệp Ương Ương đi đến trước một điện nào đó. Vừa đúng trước cửa thì cửa mở ra."Thu Kỳ" Ương Ương vẫy tayThu Kỳ hất mái tóc dài ra đằng sau, trực tiếp đi qua."Này này, cô đi đâu?"Thu Kỳ không chút mảy may để ý, vẫn thành thạo bước đi. Cái cô Thu Kỳ này, tính cách tiểu thư hay sao vậy?Tiếp sau đó cửa gỗ lại mở ra, mọi người cũng nối gót bước ra, Diệp Ương Ương tùy tiện vớ lấy một người và hỏi:"Mọi người đi đâu vậy?""Tinh Nhi? Cô đi đâu nãy giờ, Tiểu Ngãi tìm cô xuất rồi đó. Còn một ít thời gian nữa thôi, vào mà tắm rửa đi.""..."Cuối cùng, người đi ra cuối cùng là Tiểu Ngãi, nàng xoắn xuýt nói:"Ôi Tinh Nhi, cuối cùng cũng tìm được cô. Mau vào mục dục, ta đi lấy phần đồ ăn cho cô nha,"Ha, một cái khu nhà tắm tập thể chỉ có mình Diệp Ương Ương