Giản Nhân Nhân và Thẩm Tây Thừa ngồi cùng với nhau.
Bây giờ cứ đến xế chiều là cô lại rất buồn ngủ nên nữ tiếp viên đưa cho cô một chiếc chăn lông mềm mại. Cô đắp chăn lên người đeo thêm cái bịt mắt rồi chìm vào giấc ngủ. Nhưng giấc ngủ cũng không được sâu lắm, cô lăn qua lăn lại mấy lần, tấm chăn cũng bị rơi xuống dưới
Đúng lúc này Thẩm Tây Thừa đang đeo tai nghe bỗng mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn qua người bên cạnh rồi nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cô. Sau đó anh dừng một lát, rồi chầm chậm đưa tay chỉnh lại mái tóc cho cô.
Khi Thẩm Danh Thắng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này. Khoảnh khắc ánh mắt hai cha con chạm nhau, Thẩm Tây Thừa nhanh chóng dời ánh nhìn đi chỗ khác, rồi tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc Thẩm Danh Thắng đứng trong nhà vệ sinh, trên gương mặt vẫn thoảng qua một chút nghi ngờ, ông đang nghĩ không biết rốt cuộc con trai giống ai.
Thời điểm máy bay hạ cánh xuống đất đã hơn bốn giờ chiều rồi. Trước đó Thẩm gia đã sắp xếp xe tới đón, người phụ trách do công ty cử đến đang nơm nớp lo sợ đứng một bên. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh ta được gặp chủ tịch và tổng giám đốc cùng một lúc, còn có thêm Thẩm phu nhân nữa. Đặc biệt khiến anh ta tò mò hơn cả là cô gái đi bên cạnh tổng giám đốc, không biết cô ấy là tiểu thư nhà ai.
Nhìn qua có vẻ tâm trạng của Thẩm Danh Thắng rất tốt, lúc bước đến gần xe còn thuận tiện giới thiệu một chút:
- Đây là bà xã của tôi.
Quản lý Trương vội vàng chào hỏi Thẩm phu nhân:
- Thẩm phu nhân, bà từ xa tới đây thật vinh hạnh được đón tiếp!
Sau đó Thẩm Danh Thắng quay về phía Giản Nhân Nhân, cứ nghĩ đến chuyện mấy tháng sau sẽ được thăng chức lên làm ông nội làm nụ cười trên gương mặt ông thêm phần vui vẻ:
- Còn đây là con dâu của tôi.
Lần này quản lý Trương không khỏi kinh ngạc một phen. Vừa mấy ngày trước thôi, các cô gái trong công ty còn tụ tập bàn tán về chuyện tổng giám đốc mãi vẫn chưa thấy kết hôn... Giờ đây chính miệng chủ tịch giới thiệu cô gái này là con dâu, vậy chắc chắn không chệch đi đâu được rồi.
Giản Nhân Nhân quay đầu về phía quản lý Trương, nhẹ nhàng gật đầu như phép lịch sự chào hỏi.
- Quê nhà của con dâu tôi ở vùng này, vừa hay cả nhà không có việc gì gấp gáp nên qua đây thăm một chút.
Trước đây quản lý Trương là nhân viên dưới quyền của Thẩm Danh Thắng, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta được nghe Thẩm Danh Thắng vừa giới thiệu vừa nói rõ nguyên nhân đến như vậy, điều đó làm cho quản lý Trương kinh ngạc không thốt nên lời.
- Chủ tịch Thẩm, khách sạn ở đây tôi đã chuẩn bị xong rồi, không biết bây giờ có phải về khách sạn nghỉ ngơi không?
Vì trước đó đã chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa hết rồi nên giờ quản lý Trương bèn niềm nở hỏi ý Thẩm Danh Thắng.
Thẩm Danh Thắng không trực tiếp trả lời mà thay vào đó là Thẩm Tây Thừa im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng:
- Không cần đâu! Bố mẹ, chú Giản đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi.
Giản Nhân Nhân kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Tây Thừa. Lúc ở sân bay, cô mới kịp gọi cho bố mẹ một cuộc điện thoại thông báo, vậy mà anh đã kịp nghe hết rồi sao? Thế này cũng tốt, như vậy đỡ khiến cô xấu hổ hơn. Bây giờ, bọn họ đang ở thành Nam, nơi đây mới chỉ là thành phố loại một. Theo những ký ức của nguyên chủ Giản Nhân Nhân để lại, nhà của cô nằm thuộc thị trấn nhỏ dưới Nam Thị nên không được phát triển như nơi đây.
Giản Nhân Nhân cũng nghe mẹ nói, khách sạn nổi tiếng sang trọng nhất Nam Thị cũng chỉ có bốn sao. Hơn nữa khách sạn ấy rất lâu đời rồi, không biết mấy năm gần đây có tu sửa gì không, chỉ sợ người của Thẩm gia ở lại không quen.
- Tiểu Trương, cậu cũng không cần phải đi cùng chúng tôi. Thật ra chúng tôi đến ăn cơm cùng người nhà nên cứ để xe đó Tây Thừa lái là được rồi.
- Vâng.
Quản lý Trương dừng ở bãi đỗ xe tại sân bay tạm biệt người của Thẩm gia. Sau đó người lái xe hiện tại là Thẩm Tây Thừa, còn Giản Nhân Nhân ngồi bên cạnh chỉ đường cho anh. Từ sân bay Nam Thị đến nhà cô, nếu đi đường cao tốc chỉ mất hơn một tiếng là đến nơi, như vậy cũng vừa kịp giờ cơm tối.
Thẩm Danh Thắng và Thẩm phu nhân rất hào hứng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
- Mọi người đều nói nước Giang Nam nuôi dưỡng con người tốt. Trước đây tôi không hề tin, giờ gặp được Nhân Nhân cũng coi như hiểu rõ rồi.
Bà Thẩm nhiệt tình nói chuyện với Nhân Nhân.
- Lần trước đưa Nhân Nhân đến thẩm mỹ viện, mọi người ở đó đều khen da con rất mịn màng. Nếu không phải mẹ bận nhiều việc thì nhất định sẽ đến đây ở mấy tháng liền. Có khi chẳng kém so với chăm sóc dưỡng da đâu.
Giản Nhân Nhân chỉ biết cười trừ. Nguyên chủ trước đây vốn là người Giang Nam, còn bản thân cô lại là người gốc Đế Đô, thế nên về điểm này chẳng có gì để đồng tình cả.
Thật ra bà Thẩm nói không sai chút nào, Giản Nhân Nhân này có làn da thật sự rất đẹp, gần như không có chút khuyết điểm nào.
Thẩm Danh Thắng trước đây không hay tham gia vào cuộc trò chuyện tán gẫu xoay quanh mấy chủ đề như vậy. Thế mà lần này lại hào hứng nói:
- Lúc còn trẻ, tôi cũng từng đi công tác qua nơi này. Đồ ăn rất ngọt, không thực sự hợp với khẩu vị của tôi. Nhưng thỉnh thoảng nếm qua cũng thấy đồ ăn không tệ chút nào!
- Nói đến khẩu vị, tôi phát hiện Nhân Nhân không có kén ăn, cái này rất tốt.
Cuộc trò chuyện cứ như vậy câu được câu chăng suốt quãng đường đi. Vì đang là mùa hè nên buổi tối thường đến muộn, nên khi bọn họ dừng trước khu nhà của Giản gia thì mặt trời vẫn chưa lặn.
Căn hộ Giản gia đang ở hiện tại là một căn nằm trong chung cư của đơn vị cấp cho đã nhiều năm rồi, ở đây cũng không có thang máy đi lên. Bố mẹ Giản đã sớm xuống dưới lầu để đón bọn họ, lúc chiếc xe hơi từ từ chạy vào bên trong khu nhà, mẹ Giản còn thì thẩm nhỏ một câu:
- Không biết nhà họ có vì thế này mà suy nghĩ không tốt về nhà chúng ta không nữa.
Dù sao giữa hai gia đình bọn họ cũng cách xa nhau một trời một vực.
Phải đến những lúc thế này bà Giản mới phát hiện ra, mối hôn sự trong mắt người ngoài chẳng khác nào thắp đèn lồng cũng mò không ra kia chưa chắc đã tốt đẹp đến vậy. Không biết con gái sau khi về Thẩm gia có thể thẳng lưng mà sống hay không? Không biết con bé có chút tiếng nói nào trong gia đình không? Càng không biết con có thể chăm sóc được cho người như Thẩm Tây Thừa không?
Con gái được gả vào gia đình có gia cảnh không tốt cũng buồn, mà được gả vào nơi khá giả quá cũng lo lắng không yên.
Giản Nhân Nhân biết, cô không thể ngăn được những cái nhìn của người khác về mình. Vì vậy cô chẳng để ý nét mặt của người nhà Thẩm gia mà cứ tự nhiên chạy đến ôm lấy tay bà Giản sau khi xuống xe.
Bà Thẩm là người mở lời trước tiên, bà đi đến trước mặt bố mẹ Giản cười nói:
- Lại làm phiền hai anh