Mẹ Giản cực kỳ cẩn thận, sợ chăn trong khách sạn không được sạch sẽ, hôm qua đã mua hai bộ mới. Sáng nay đã mang đi giặt sạch, đến chiều chỉ việc làm khô là xong. Bà cùng họ đi đến khách sạn, giúp bà Thẩm và Thẩm Tây Thừa trải ga giường mới cho sạch sẽ xong mới rời đi.
Thẩm Danh Thắng trước đây chưa từng ở loại khách sạn như thế này, trong lòng có chút khó chịu. Nhưng ông biết đây là khách sạn tốt nhất ở vùng này, người nhà họ Giản cũng rất tận tình rồi.
Bà Thẩm từ toilet đi ra, qua phòng bên cạnh, gọi cửa nửa ngày cũng không thấy ai ra mở cửa, liền trở về phòng hỏi chồng:
- Tây Thừa đâu?
- Nó đi tiễn mẹ vợ về rồi.
-Vẫn là con trai rất hiểu chuyện.
Thẩm Danh Thắng cười lạnh hai tiếng:
- Nó đối với tôi chưa từng thân thiết quan tâm như vậy.
Bà Thẩm trầm mặc. Đừng nói đến ông ấy, tới bà đây, thân làm mẹ cũng chưa được hưởng thụ qua sự quan tâm như vậy. Khó tránh người ta đều nói mẹ vợ thương con rể....
-Đừng nói cái này nữa, tôi thấy người nhà Giản gia hình như đang vì chuyện của hồi môn mà lo lắng.- Bà Thẩm đương nhiên cũng có mắt nhìn người. Bà ngồi trên giường, ga trải trên giường đều là loại mới được giặt sạch sẽ. Buổi tối bà có thể ngủ ngon mà không cảm thấy khó chịu rồi.- Thật ra, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này, hình như chúng ta đang tạo áp lực cho nhà họ?
Thẩm Danh Thắng có chút sững sờ:
-Của hồi môn?
-Phải, nên bảo Tây Thừa đi khuyên họ một chút cũng được, để tôi đi thì không thích hợp cho lắm.
-Tuy Giản gia với chúng ta không môn đăng hộ đối. Nhưng tôi nhìn ra được, họ là người thành thật.- Thẩm Danh Thắng xúc động nói. - Người trong nhà này đều không tồi, đúng như lời ông cụ nói.
Thực ra, người trong gia đình như Thẩm gia, luôn muốn kết giao với những người an phận, thành thật lại có thể tin cậy được. Cho dù là một người đứng đầu trong việc giao tiếp như bà Thẩm cũng không ngoại lệ. Lý do bà thích Giản Nhân Nhân, không chỉ vì đứa bé trong bụng cô, mà là vì hỏa nhãn kim tinh của bà nhìn ra được, Nhân Nhân là cô gái rất biết an phận, nội tâm đơn giản. Hiểu con không ai bằng mẹ, bà Thẩm cảm thấy, mặc dù tuổi tác có chênh lệch hơi lớn, nhưng người như vậy lại rất hợp với con trai bà.
Tô Vi mặc dù cái gì cũng tốt, điều kiện mọi mặt đều rất phù hợp. Có điều người quanh năm suốt tháng ở trong giới kinh doanh, cư xử khôn khéo, thủ đoạn cũng lợi hại; trở thành nữ chủ nhân của gia đình đương nhiên rất ổn. Nhưng bất đắc dĩ là, con bà lại cứ không thích dạng này.
Thân làm mẹ, đương nhiên hiểu con trai hơn ai hết. Bà Thẩm biết, nếu con trai có không có chút tình cảm nào với Giản Nhân Nhân, thì làm sao có thể chịu để người khác sắp đặt được, nói kết hôn là kết hôn? Đến bây giờ con bà mới chịu đồng ý kết hôn, mặc dù phần lớn đúng là vì đứa bé, nhưng bà tin rằng con mình có hảo cảm với Nhân Nhân. Sau khi kết hôn, cả hai có thể từ từ bồi đắp tình cảm.
Thẩm Tây Thừa đang trên đường đưa mẹ Giản trở về nhà. Trong lúc đợi đèn đỏ, mẹ Giản thuận miệng liền nói một câu:
-Chợ hoa quả ngày mai có đợt anh đào mới, phải mua cho Nhân Nhân một ít, nó rất thích ăn món này.
Đèn xanh sáng lên, Thẩm Tây Thừa lại quay đầu ở đoạn phía trước, lái xe hướng về tiệm trái cây gần nhất.
Đợi đến khi xe dừng phía trước, mẹ Giản mới kinh ngạc liền hỏi:
- Sao lại dừng xe ở đây, có phải là không nhớ đường không?
Thẩm Tây Thừa lắc đầu, nhẹ nhàng cởi dây an toàn, xuống xe đứng ở trước cửa xe nhìn về phía mẹ Giản và nói:
- Phiền dì đợi con một lát, con có chút chuyện, sẽ quay lại ngay.
-À, vậy được.
Chưa đến 10 phút sau Thẩm Tây Thừa đã quay lại, anh mang theo hai chiếc thùng giấy, để ở cốp sau của xe.
-Tiểu Thẩm à, những gì hôm nay dì nói với con, tất cả đều là xuất phát từ đáy lòng. Nhân Nhân nhà dì, tuy nó là con gái một trong nhà, nhưng dì và bố nó cũng không nuông chiều nó quá. Chắc con cũng biết hoàn cảnh gia đình dì, so với nhà con thực sự không đáng chú ý. Trước đây, dì không hề nghĩ tới muốn gả nó vào nhà có điều kiện, dì chỉ muốn con gái mình có thể hạnh phúc, vui vẻ. Mọi người đều nói nhà giàu thì tốt, tuy dì không hiểu rõ tình hình ra sao, nhưng cũng xem trên mấy bộ phim truyền hình rồi, dì chỉ sợ Nhân Nhân không thích ứng được.
Mẹ Giản biết những lời này, lấy thân phận mẹ vợ có thể nói với con rể, cũng là đánh tiếng khéo với anh.
Thẩm Tây Thừa mặc một chiếc sơ mi trắng, anh xắn tay áo đến khuỷu tay một cách thoải mái. Mẹ giản vẫn luôn cảm thấy Thẩm Tây Thừa giống một diễn viên nào đó, mà mãi bà chưa nhớ ra được.
Có thể là do tin vào câu “tâm sinh tướng mạo”, mẹ Giản rất có hảo cảm với Thẩm Tây Thừa. Bà luôn nghĩ rằng những người nho nhã, lịch sự như vậy sẽ là người tốt.
-Dì, dì đừng lo lắng quá.
Rất kỳ lạ, rõ ràng Thẩm Tây Thừa không nói thêm một lời nào để trấn an bà. Nhưng chẳng hiểu vì sao, bà lại rất an tâm.
Mãi đến khi dừng xe, Thẩm Tây Thừa mang theo cái cái thùng để phía sau cốp theo mẹ Giản lên lầu, bà mới biết được, thì ra lúc nãy anh vào cửa hàng hoa quả để mua anh đào.
Một hành động nhỏ này, đã dễ dàng làm dịu đi mọi lo lắng trong lòng bà.
Bà vẫn luôn cảm thấy Thẩm Tây Thừa đối với con gái bà không lạnh cũng không nhạt. Hiện tại, bà thấy chỉ là không biết cách biểu hiện tình cảm mà thôi, chứ trong lòng thật ra rất để ý. Bằng không sao có thể vì một câu nói thuận miệng của bà mà quay đầu xe, mua hẳn hai thùng anh đào được.
Giản Nhân Nhân đã tắm xong, thay bộ đồ ngủ, đang cuộn tròn trên sopha xem tivi.
Nhìn thấy Thẩm Tây Thừa tới, cô vẫn rất kinh ngạc. Nhìn thấy hai cái hộp trong tay anh, cô lập tức hiểu ngay.
-Tiểu Thẩm, con ngồi đi, dì đi bổ ít dưa hấu cho con ăn.
Mẹ giản lấp tức cầm lấy tay bố Giản đi vào trong bếp. Thoáng