Hôm sau, Thẩm Tây Thừa liền giúp Giản Nhân Nhân liên lạc với giáo sư Lương, thầy của bác sĩ Trần.
Tuy biết rằng hiệu quả làm việc của Thẩm Tây Thừa rất cao nhưng không ngờ lại cao thế này. Giản Nhân Nhân vốn nghĩ sẽ đưa phương thức liên lạc trực tiếp cho Thanh Minh, nhưng lại nghe Thẩm Tây Thừa bảo:
- Dù sao cũng là chúng ta ra mặt nhờ vả giáo sư Lương, bạn của em có thể không quen biết, vẫn là chúng ta đưa người trụ trì chỗ bạn em qua thì tốt hơn. Hơn nữa người khác đến thủ đô chữa bệnh, em lại là bạn của anh ta thì chắc chắn phải gặp mặt rồi. Em thấy thế nào?
Giản Nhân Nhân cũng cho rằng Thẩm Tây Thừa suy nghĩ như thế thật là chu đáo, cô kéo tay Thẩm Tây Thừa, cười tít mắt nói:
- Thế cũng được, lần này thật là cảm ơn anh. Nếu không nhờ anh thì em cũng không biết phải tìm ai nữa.
Thẩm Tây Thừa chỉ xoa đầu cô, không nói gì cả.
Thật ra không phải Giản Nhân Nhân không muốn đến thăm lão trụ trì, mà là hôn lễ đã đến quá gần, một mình bà Thẩm lo không xuể nên cô cũng muốn giúp ít chuyện. Lại thêm việc ở phim trường, mấy chuyện vụn vặt này cộng lại với nhau làm cô bận tối mắt tối mũi. Lúc đó cô nghĩ đợi đám cưới kết thúc sẽ đến thăm lão trụ trì, dù sao cũng thêm vài ngày nữa, nhưng Thẩm Tây Thừa nói cũng có lý, Thanh Minh là bạn cô, lão trụ trì là một người ông mà cô kính trọng. Cho dù thế nào cũng vẫn phải đưa họ đến gặp giáo sư Lương mới được.
Đi thăm người bệnh thì tất nhiên phải chuẩn bị đồ đạc rồi. Trên đường đến bệnh viện, Giản Nhân Nhân bảo Thẩm Tây Thừa dừng xe đợi cô trước cửa tiệm hoa quả.
- Anh đợi trên xe nhé, để em qua mua là được rồi.
Nói xong Giản Nhân Nhân liền mang ví tiền xuống xe.
Đây là cửa hàng hoa quả mà bà Giản thường đến mua. Bà bảo hoa quả ở đây rất tươi, giá cả cũng phải chăng.
Ban đầu Giản Nhân Nhân định mua một giỏ trái cây to, nhưng thấy trái cây trong cửa hàng vừa đa dạng vừa tươi ngon, cô liền bỏ đi ý nghĩ đó. Giỏ trái cây chỉ nhìn cho đẹp thôi, cô bèn bắt đầu lựa chọn cẩn thận.
Thẩm Tây Thừa đỗ xe bên đường, lúc này ánh sáng chói chang, anh phải đeo kính râm. Mở cửa xe ra có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của cô trong cửa hàng.
Điều cô không biết là cô lại có nhiều biểu cảm đến thế. Anh thích nhất là dáng vẻ khi cô cười hoặc đang nghiêm túc.
Cho dù là lựa chuối thôi cô cũng tốn mười hai vạn phần nghiêm túc.
Cuối cùng Giản Nhân Nhân mua rất nhiều hoa quả theo mùa. Thẩm Tây Thừa thấy cô mang không hết nên vội xuống xe chạy đến.
Anh mang cái túi trên tay cô, nhẹ nhàng đi đến chỗ đỗ xe mở cốp xe ra và cho đồ vào.
- Sao lại mua nhiều thế? – Thẩm Tây Thừa thuận miệng hỏi.
Giản Nhân Nhân chỉ vào một túi táo khác:
- Mặc Mặc bây giờ thích ăn táo nghiền lắm, em mua nhiều một chút. Túi này lát nữa đừng lấy ra nhé.
Bởi vì Mặc Mặc đang uống sữa bột, nên bác sĩ đề nghị khi bé ngoài bốn tháng là có thể bắt đầu cho ăn dặm.
Bây giờ Mặc Mặc rất thích ăn táo nghiền, lần nào ăn cũng dính đầy miệng.
Nói ra cũng trùng hợp, bệnh viện mà Thanh Minh và đại sư huynh tạm thời đưa lão trụ trì đến đăng kí chính là bệnh viện mà giáo sư Lương làm việc. Chỉ là tuy giáo sư Lương rất uy tín về phương diện này, y thuật cực giỏi, nhưng ngoại trừ những cuộc phẫu thuật lớn ra thì hiện tại rất khó để mời ông ấy lên bàn mổ.
Hiện giờ lão trụ trì cũng chưa phải là ung thư túi mật giai đoạn cuối, nhưng tuổi tác của ông cao, không chắc có thể chịu nổi cuộc phẫu thuật.
Lúc Giản Nhân Nhân gặp Thanh Minh, thật sự không dám tin vào mắt mình nữa. Cậu ấy gầy đi rất rất nhiều, nét mặt tiều tụy hẳn đi. Ngoại trừ đôi mắt sáng như trước thì trông cậu ấy như đã già đi vài tuổi.
Thanh Minh chắp hai tay trước ngực, hành lễ với hai người họ:
- Cảm ơn.
Ngoài câu cảm ơn ra, không ai biết phải nói gì nữa.
Đại sư huynh rất khó che giấu sự cảm kích. Bình thường bọn họ ở trong chùa, lần này lão trụ trì bệnh cũng có nhiều người đóng góp, nhưng ở thủ đô muốn nhập viện cần phải có người quen, mấy người bọn họ làm sao tìm được cách nào chứ.
Giản Nhân Nhân đến trước giường bệnh, gương mặt già nua của lão trụ trì tái xám vàng vọt của nhưng ánh mắt ông vẫn hiền từ như trước đây.
Dường như đã nhìn thấu sinh lão bệnh tử, Giản Nhân Nhân đoán, có lẽ lão trụ trì đã không còn quan tâm đến việc vào ra sinh tử nữa, cho nên đi chữa bệnh chỉ là không muốn các đệ tử phải lo lắng buồn phiền.
Lão trụ trì cười với Giản Nhân Nhân, nụ cười ấy vừa độ lượng vừa chan chứa tình thương.
Đây chính là lão trụ trì quen thuộc mà cô biết, một ông cụ lương thiện vô tư.
Sau khi giới thiệu bọn họ với giáo sư Lương, Thanh Minh đích thân tiễn Giản Nhân Nhân và Thẩm Tây Thừa ra bãi đỗ xe, với ánh mắt ấm áp, miệng nói lời khách sáo:
- Cảm ơn hai người. Có điều tôi không biết việc mình đưa ông ấy đi chữa bệnh là đúng hay sai nữa.
Bất luận là phẫu thuật hay trị liệu, ai mà dám cho rằng điều này không phải là vô cùng giày vò với người già?
Thanh Minh cười khắc khổ:
- Mấy ngày nay tôi ở trong bệnh viện nhìn thấy rất nhiều người bệnh, bọn họ vô cùng khổ sở. Mỗi lần trị liệu đối với họ mà nói đều như tra tấn, sống không bằng chết. Tôi biết trụ trì không muốn chữa bệnh. Ông ấy nói với tôi, sinh tử tùy duyên, nhưng tôi vẫn không hiểu thấu đáo ý nghĩa trong đó là gì. Hơn nữa các sư huynh đệ cũng cố chấp muốn đưa ông đi trị bệnh.
Giản Nhân Nhân cũng không biết phải an ủi cậu thế nào. Dù gì cũng không phải đương sự, không có cách nào cảm thông. Cho dù nói gì cũng đều không phù hợp.
Đến bãi đỗ xe, Thẩm Tây Thừa từ nãy giờ không nói chuyện bỗng mở miệng:
- Làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời. Tôi vẫn luôn cho rằng sinh mệnh rất quý giá, giành giật lấy mạng sống của mình thì có làm sao.
Thanh Minh vô cùng ngạc nhiên nhìn anh, sau đó suy nghĩ trong một khoảnh khắc rồi chắp hai tay lại niệm một tiếng a di đà phật:
- Cảm ơn thí chủ, tôi đã hiểu rồi.
Cho dù là chuyện gì thì làm hết sức mình vẫn luôn đặt trước nghe theo ý trời. Nghĩ cho cùng thì câu nói của tổ tiên để lại cũng rất có đạo lý.
Sau khi Thanh Minh tiễn Giản Nhân Nhân và Thẩm Tây Thừa lên xe, lại đứng ở đó một lúc lâu rồi mới rời đi.
Ngồi trên xe, Thẩm Tây Thừa nói với Giản Nhân Nhân:
- Điều trị ung thư sẽ cần một khoản chi phí lớn, anh thấy trong người họ có lẽ không còn tiền nữa.
Giản Nhân Nhân mở cửa sổ, quay đầu lại nhìn anh cười:
- Thanh Minh không nói, em cũng không dám chủ động cho cậu ấy mượn tiền, mà chắc cậu ấy cũng không thích như vậy. Được rồi, bản thân chúng ta là bạn bè, em nghĩ có thể làm được đến thế này cũng đủ rồi.
Cô là một người rất đúng mực, hơn nữa bây giờ cô đã kết hôn sinh con rồi.
Việc nên giúp hay có thể giúp, cô nhất định không thể chối từ.
Nếu như Thanh Minh không nhờ, nếu như không đến mức độ đó thì cô cũng không muốn vượt quá bổn phận.
Sau việc này, Thanh Minh gửi tin nhắn đặc biệt cảm ơn cô và chồng, còn nói sau này có thời gian sẽ mời họ dùng cơm, không mảy may nhắc đến chuyện tiền bạc. Giản Nhân Nhân biết Thanh Minh là người rất lương thiện, nếu không bất đắc dĩ thì cậu sẽ không làm phiền người khác đâu, cho dù người khác chẳng hề thấy phiền chút nào.
Một tuần trước đám cưới, Bùi Tùng, một người bạn thân khác của Thẩm Tây Thừa trở về.
Cậu ấy đã chính thức xin nghỉ thi đấu. Bùi Tùng là vận động viên bắn súng, cậu nhỏ hơn Thẩm Tây Thừa vài tuổi nhưng cũng ba mươi rồi, hiện tại cũng chưa có thành tích nào đột phá, nghĩ đi nghĩ lại bèn xin nghỉ.
Thẩm Tây Thừa có hai phù rể. Theo lý mà nói thì con số này hơi ít. Do Lô Thù Nhiên đã kết hôn nên làm phù rể không được phù hợp cho lắm, Thẩm Tây Thừa cũng không muốn tìm người khác nên quyết định nhờ Tống Thần và Bùi Tùng.
Theo quy tắc cũ thì họ phải thiết đãi Bùi Tùng là khách từ xa đến, cũng coi như đêm độc thân của Thẩm Tây Thừa. Mặc dù anh làm giấy đăng ký kết hôn với Giản Nhân Nhân từ sớm, Mặc Mặc cũng đã nửa tuổi rồi.
Nguyễn Tinh tạm thời đi công tác nên không có trong danh sách khách mời. Ban đầu Thẩm Tây Thừa muốn đưa Giản Nhân Nhân qua nhưng cô cũng muốn đi xem nơi tổ chức đám cưới nữa, quả thật là không có thời gian.
Bữa tiệc này bỗng biến thành bữa tiệc của bốn lão cô đơn.
Nghiêm túc mà nói, Bùi Tùng là người có vóc dáng chuẩn nhất và thân thể đẹp nhất trong bốn người. Dù sao cũng xuất thân là vận động viên, cậu có rất nhiều fan hâm mộ nữ, về cơ bản sắp đạt được độ nổi tiếng như các tiểu thịt tươi rồi. Lại có cả chương trình tạp kỹ mời cậu, cũng có phát ngôn, có điều phía sau Bùi Tùng là gia thế hiển hách, những chuyện không liên quan đến việc tập luyện đều được Bùi gia ra mặt từ chối.
Bùi Tùng là người nhỏ tuổi nhất trong băng này, ngay cả người nổi tiếng trên mạng Tống Thần cũng đối xử với cậu như một cậu em trai, nói rằng cậu không dành cho nhóm.
Cậu mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, thân thể vượt bậc, đứng như một cơn gió.
- Nghỉ thi đấu rồi à, chào mưừng trở lại với thế giới tươi xanh! – Tống Thần rót cho Bùi Tùng một ly rượu, bá vai thông đồng cùng cậu.
Bùi Tùng có chút buồn bã:
- Nghỉ thi đấu rồi, vẫn còn chưa quen với việc đó.
Trước đây thấy tập luyện thật khổ cực, bây giờ nghỉ rồi cậu lại thấy không quen.
- Để anh đưa cậu đi phóng khoáng vài ngày rồi sẽ quen thôi, giới thiệu cho cậu một em nhé, có được không? – Tống Thần nói với một giọng đau khổ – Ba mươi tuổi rồi mà chưa có người phụ nữ nào, nói ra thì cậu thật không muốn làm người rồi. Vất vả cho cậu quá.
Lô Thù Nhiên đập hộp thuốc lá lên người Tống Thần:
- Cậu đừng làm hư Bùi Tùng, nồi cháo này của chúng ta có cậu làm bãi phân chuột là đã quá giới hạn rồi!
- Cậu bảo ai là bãi phân chuột cơ?! – Tống Thần cảm thấy không nhịn được nữa, đứng dậy