Thẩm Tây Thừa hiện giờ làm gì có chút dáng vẻ nào người uống say cơ chưa?
Giản Nhân Nhân không biết anh đang giả vờ hay đã tỉnh rượu rồi. Đương nhiên chuyện trước mắt vẫn quan trọng hơn. Mặc dù cô bị anh đè ép đến mức không thở nổi nhưng cũng chẳng dám đẩy anh ra. Trực giác nói cho cô biết rằng, lúc này Thẩm Tây Thừa rất nguy hiểm. Hơn nữa, cô chưa từng thấy qua bộ dạng này của anh bao giờ.
- Gì cơ?
Cô rụt cổ lại, nhỏ giọng hỏi.
Bởi vì thẹn thùng mà trên gương mặt trắng ngần chầm chậm ửng hồng, càng lộ ra sự mềm mại, căng tràn. Chẳng nhìn ra chút dấu vết nào cô đã sinh con cả.
Trên người phảng phất hương chanh thơm mát, vô cùng dễ chịu.
Thẩm Tây Thừa nhích lại gần, tựa cằm lên vai cô, tham lam ngửi hương thơm vương trên mái tóc.
- Nhân Nhân, trong lòng em, anh là người thế nào?
Đột nhiên vào giờ khắc này anh rất muốn biết, trong lòng cô nghĩ thế nào về mình. Thẩm Tây Thừa chưa từng trải qua cảm xúc như vậy bao giờ. Anh muốn áp chế cảm giác ghen tỵ kia xuống nhưng thật sự không thể kiềm nén nổi.
Đã áp chế không được, khống chế cũng không xong, thì mặc kệ nó bùng phát đi.
Cho tới bây giờ, anh vốn không phải người biết ẩn nhẫn. Chẳng qua khi với cô thì anh luôn cố gắng nhẫn nại.
Nương theo không khí ám muội mập mờ, nhịp tim của Giản Nhân Nhân cũng run rẩy theo. Cô cực lực cố gắng trấn tĩnh, cố gắng nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời cho vấn đề anh đưa ra.
Bởi vì cô đột nhiên phát hiện ra, Lư Thù Nhiên nói tâm tình anh không tốt, khả năng cao nguyên nhân bắt nguồn từ cô mà ra.
Chẳng qua cô vò đầu bứt óc cả buổi tối cũng không nghĩ ra mình sai sót chỗ nào.
- Tỉnh táo, khắc chế, cẩn thận. Đây chính là anh trong mắt em.
Thẩm Tây Thừa tự cười nhạo mình một tiếng.
- Trước khi chúng ta chưa kết hôn, anh luôn muốn trở thành người toàn năng trong lòng em. Thế nhưng giờ có những chuyện anh không thể biết được, em nói cho anh đi.
Ngay cả Thẩm Tây Thừa cũng không biết thì làm sao cô biết?
- Chuyện gì thế?
Cô kiên nhân dỗ anh. Thẩm Tây Thừa của hiện tại thật giống như đang trở về bản thân ở tuổi đôi mươi.
- Ghen tỵ. – Anh chậm rãi trả lời, ánh mắt chăm chăm nhìn cô không chớp. – Làm sao để kiềm chế được sự ghen tỵ?
Giản Nhân Nhân tròn mắt nhìn anh, trong đầu không hiểu ý người này là gì.
- Ghen tỵ?
- Đúng vậy, ghen tỵ vô cùng. – Thẩm Tây Thừa ấn đầu cô về phía lồng ngực của mình. – Anh từng học qua rất nhiều thứ. Bất luận là khó khăn đến đâu, anh đều ngạo mạn cho rằng mình có thể dàn xếp ổn thỏa, kể cả em.
Hình như sợ cô không thoải mái nên đành buông ra, trở người ngồi dậy. Sau đó anh kéo nút cà vạt, cởi khuy áo ra rồi cúi đầu không nhìn cô.
- Em thật sự là một điều ngoài ý muốn. Mặc dù em rất đẹp nhưng sau đêm đó anh chưa từng nghĩ tới việc sẽ cùng em tiến xa hơn. Về sau anh đi tìm em, nói rằng muốn bù đắp cho em, nhưng quả thật lúc đó ít nhiều trong lòng cũng có chút khinh thường. Anh cho rằng em sẽ muốn anh đi trả thù Trần Phi, hoặc em sẽ cần một khoản tiền, hay muốn cơ hội phát triển. Nhưng rốt cuộc, thứ gì em cũng không cần.
- Chẳng qua những điều ấy không đủ để khiến anh nghĩ rằng em đặc biệt.
Từng câu từng chữ anh nói ra đều cố gắng phân tích những sâu thẳm bên trong nội tâm của mình, bỏ qua mấy thứ lãng mạn hóa, chỉ còn đọng lại sự chân thực đến tàn khốc.
- Em đã không muốn, đương nhiên anh sẽ không cố chấp. Nhưng anh muốn rằng, vì anh có lỗi với em nên vào thời điểm thích hợp sẽ trợ giúp em một chút. Chờ khi nào em cần đến sự giúp đỡ thì anh sẽ giúp. Ban đầu quan hệ của chúng ta chỉ vỏn vẹn có vậy.
Mặc dù suy nghĩ ấy, tư tưởng ấy chẳng có chút lãng mạn nào, nhưng Giản Nhân Nhân hiểu những lời này là thật lòng. Bởi vì người giỏi giang và nổi bật như anh làm sao chỉ vì một đêm, chỉ vì khuôn mặt mà phải lòng người khác. Lời nói thật trước nay đều tàn khốc như vậy. Cũng may thời điểm ban đầu trong lòng cô cũng chẳng có hảo cảm gì với anh, vì thế có thể hiểu được.
Ngày ấy, bất kể là cô hay anh đều muốn quên đi buổi tối ngày hôm đó.
Đối với cô mà nói, đủ tồi tệ để so sánh với một cơn ác mộng. Còn đối với anh, chắc gì đã vẻ vang mà nhắc đến.
- Em biết. – Giản Nhân Nhân gật đầu. – Em lúc ấy cũng nghĩ vậy. Cho dù về sau phát hiện ra mình mang thai, trong lòng em cũng nghĩ sẽ bỏ con đi. Bởi vì em hiểu rõ chúng ta không hợp nhau.
Thẩm Tây Thừa đưa tay nắm lấy tay cô, để mười ngón tay đan chặt vào nhau.
- Sau này bạn em gọi điện tới, nói với anh rằng em có bầu rồi, muốn anh phải chịu trách nhiệm. Nhưng ở bên nhau có mấy phút thôi, anh thật sự không tin em.
- Sau đó thì sao?
- Em tha lỗi cho anh nhé! Anh đã đi điều tra về em sau đêm hôm đó. Ở khía cạnh này anh muốn cẩn thận từng chút một. Mặc dù trong lòng anh cảm thấy, em sẽ không lừa anh. – Thẩm Tây Thừa dừng lại một chút. – Hôm sau anh đi tìm em. Có những chuyện nhất định phải nói rõ, anh tôn trọng quyết định của em, quyết bỏ hay giữ con đều là ở em. Nhưng đứng trên phương diện một người đàn ông mà nói, khi biết được mình sắp làm bố rồi, trong lòng anh vẫn muốn giữ đứa bé này ở lại.
- Vâng, em hiểu.
Rõ ràng làm biện pháp rồi vẫn có thể mang thai. Không nghi ngờ gì nữa, đứa trẻ này chính là định mệnh.
Một khi đã là định mệnh thì tự nhiên anh sẽ sinh ra mong chờ.
- Em là mẹ của con anh, cũng là vợ của anh. Ngay từ đầu anh đã tâm niệm rằng bản thân phải chăm sóc, phải bảo vệ em thật tốt. Đó là vừa trách nhiệm, cũng là bù đắp. Bởi