Quản gia vừa nghe liền cúi đầu vâng vâng dạ dạ đi chuẩn bị cho Dương Trường Miên những vật dùng cần thiết, một khối linh thạch càng là không cho.
Dương Trường Miên cười nhạt không nói, đây là muốn đuổi cổ cậu ngay tại đây nhỉ, ngay trước mặt nam chính thể hiện uy quyền của Dương gia, thật là không biết xấu hổ.
Thôi vậy, người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Trọng điểm lần nữa là, cậu đánh không lại!
Dương Tấn lấy lại phong độ, quay sang nịnh nọt nhìn nam chính, lễ độ nói: "Để tiên quân chê cười, chuyện tiểu bối trong nhà đã giải quyết xong.
Không biết tiên quân còn hài lòng?"
Lão cũng là nghĩ cho nam chính nên mới đuổi cổ Dương Trường Miên, cưới một tên phế vật về cũng không có đất dụng võ, chi bằng cưới cháu gái lão, cường cường liên hợp.
Thật là cáo già.
Chưa chờ nam chính mở miệng, lão lại giới thiệu cô cháu gái, luôn khen hết lời: "Tiện đây, hai nhà đã có hôn ước, thiếu quân có châm chước cho cháu gái của lão già này? Tên của con bé là Ngọc Linh, hòn ngọc quý của bổn gia, đã là tu sĩ Sơ Cảnh, vừa tròn 18.
Không biết ý của tiên quân tôn quý đây là?"
Dương Ngọc Linh cũng đúng lúc đứng ra thể hiện một phen mị lực, cô ta vén tóc, ngại ngùng nhìn nam chính, cười ngọt ngào hòng làm nam chính siêu lòng.
Nam chính là ai chứ, mỹ nhân cũng chưa chắc đẹp hơn hắn, Lạc Thiên Tông không thiếu nữ nhân, mỹ nhân lại càng không thiếu, nếu hắn mà nhìn trúng Dương Ngọc Linh mới là có bệnh đó, thiên nga không mê mê gà hoang, chính là loại cách nói này.
Hắn không động một chút nào, mặt lãnh như kết băng, một tia dao động cũng không.
Dương Trường Miên đứng bàng quan một bên, xem này trận tuồng.
Nam chính vừa mới nghe Dương Tấn và Dương Trường Miên đối thoại, không đáp lời cũng không bày tỏ thái độ.
Hắn thuần túy là xem chê cười của Dương gia, trong lòng còn có chút khinh thường Dương Tấn ỷ lớn hiếp nhỏ.
Vừa nghe đề tài xả tới bản thân, nam chính không mặn không nhạt, ổn trọng trả lời: "Hôn ước là gia sự đã định, há lại có thể thay mận đổi đào? Lời này của Dương trưởng lão có chút không thích hợp.
Nếu không thì thôi bỏ đi."
Chất giọng thanh thanh, hơi trầm thấp, bình đạm của nam chính làm Dương Trường Miên hơi xoa lỗ tai.
Thanh âm của hắn nghe rất hay, như tiếng đàn tranh, tiếng sao đêm hè, đúng là rất dễ nghe.
Ý của nam chính chính là, hôn ước đã định sẵn là với Dường Trường Miên thì người khác là ai cũng không thể thay thế được.
Nói Dương Tấn không biết xấu hổ, còn mặt dày mà đổi tân nương trước mặt hắn.
Còn nếu một hai phải thay người thế gả thì thôi, hủy hôn đi, chút chuyện tình cảm còn không bằng về tông môn tu luyện.
Đây là Dương Trường Miên tự mình phiên dịch thành tiếng việt.
Cổ trang kèm hán việt là tất nhiên rồi, may mà cậu cũng không