Có một nhân vật ngồi ở đây làm cho Dương Trường Miên rất ngoài ý muốn, còn tưởng một thời gian nữa cậu mới được nhìn thấy được mỹ nhan của nam chính chứ.
Là nam chính không sai! Gương mặt góc cạnh tuyệt mỹ, đôi mắt phượng câu nhân, môi mỏng nghiêm nghị, mái tóc dài thúc sau eo bằng một sợi lụa mỏng, y phục màu trắng mặc trên người như trích tiên, vai rộng eo thon.
Nhìn tổng thể gương mặt này, không ai không nhịn được mà khen một câu mỹ nhân lạnh lùng, có phong vị.
Nhưng ai không dám há mồm liền khen ngoại hình của hắn, hắn nhất định sẽ không khách khí mà một kiếm đâm qua đi.
Hắn ngồi đó, mặc dù không nói nhưng không ai sẽ dám bỏ qua một tồn tại như hắn được.
Lạnh nhạt, hờ hững và không bỏ ai vào trong mắt, hắn đến Dương Tầm còn không cho mặt mũi cơ mà.
Đến nổi Dươnng Ngọc Linh, cô ta đã bị gương mặt này của nam chính làm cho si mê, càng là không rời mắt được.
Cô ta chưa thấy ai có thể xuất sắc được như nam chính, gạt ngoại hình qua một bên không nói, gia thế lớn mạnh, tu vi cao cường, thiên tư tuyệt luân, nào có mấy ai sánh bằng.
Dương Trường Miên cảm khái ngoại hình của nam chính, nam chính chính là nam chính, dù hắn mặc một cái bao bố cũng có một phen khí chất, mỹ không thể tả.
Cậu đánh giá nam chính, nam chính cũng đang âm thầm mà đánh giá cậu.
Hắn ta lược hiện kinh ngạc nhưng mặt ngoài vẫn lạnh nhạt đối diện.
Bởi, Dương Trường Miên hoàn toàn khác xa so với những gì mà Dương Tấn vừa nói, lão ta nói cậu xấu xí bất kham, ăn ở dơ bẩn, tóc tai tán loạn như con đàn bà điên, lưng gù, chân cẳng không lanh lẹ, 20 tuổi mà nhìn như 200 tuổi hạc.
Nam chính nghe Dương Tấn hình dung như vậy liền tin 5 phần, nhưng nếu phải lấy một ông lão về làm chồng, hắn chắc chắn sẽ không đồng ý, thà từ chối lời của ông cũng không muốn dính dáng vào thứ người không ra người như vậy.
Nay nhìn Dương Trường Miên một thân sạch sẽ gọn gàng, mi thanh mục tú, mặt mày như họa, thỏa thỏa là một thanh niên động lòng người, khí chất mềm mại, linh động, chính trực sáng ngời.
Hắn trực tiếp không thèm tin lời của Dương Tấn nói nữa.
Dương Tấn nhận được cái liếc mắt đầy thâm ý của nam chính thì đổ mồ hôi hột, cười xòa.
Ai mà biết Dương Trường Miên chỉ vài tháng không gặp lại biến hóa lớn như vậy chứ, làm lão nhục mặt với nam chính, thành ra không cho cậu sắc mặt tốt được.
Tự nhiên nhận được ánh nhìn thân thương của lão ta, Dương Trường Miên hơi khựng lại, khó chịu, bây giờ cậu không thể xúc động hạ thuốc lão được.
Dương Trường Miên đứng giữa phòng khách rộng rãi.
Hay thật, đây là bắt cậu đứng đây nói chuyện? Khinh thường ai đây, cậu không cao hứng nhưng không làm gì được.
Hậm hực đứng đó, cậu cười như không cười nói: "Gia chủ cho mời tiểu bối không biết là chuyện gì quan trọng?"
Dương Tấn tiếp theo nhìn cậu, ra vẻ đạo mạo, nhân