Một buổi trưa đẹp trời tại nhà Hi Văn là tiếng cười đùa rôm rả của trẻ con.
Cao Hi Văn từ phòng bếp nước ra tay cầm theo chai nước uống từng ngụm ừng ực.
Bé Du đứng trên sofa nhún nhảy, ca hát vô cùng vui vẻ.
" Bé Du, con cẩn thận không thôi ngã.
"
Hôm qua buổi chiều tan làm sớm nên Hi Văn đã đón bé Du đến đây chơi với cô, đứa nhỏ thích thú lắm.
Tề Ân cũng mặt dày đòi theo nhưng bị Hi Văn từ chối.
Cô ôm lấy bé Du ngồi xuống ghế cả hai cùng nhau xem tivi về mấy chương trình gần đây mà cô tham gia.
Hai dì cháu tranh thủ hưởng thụ khoảng thời gian hiếm hoi rảnh rỗi khi ở nhà.
Không được bao lâu thì bên ngoài cửa vang vọng lên tiếng chuông.
Cô buông đứa bé ra chạy đến trước cửa vặn mở tay nắm.
Trước mặt Hi Văn là người đàn ông ăn mặc lịch lãm, tóc tai gọn gàng môi hé nụ cười.
" Chào buổi sáng.
"
Hi Văn bộ mặt nhàn nhạt trả lời
" Đã trưa rồi Tề tổng.
"
Cô quay người rảo bước vào trong nhà, Tề Ân bỏ giày sang một bên rồi xỏ bàn chân to tướng của mình vào đôi dép đi trong nhà của cô.
Anh đảo mắt nhìn một vòng xung quanh
" Đây là nhà của em sao? Cũng rộng rãi thoải mái nhỉ.
"
" Ừm "
" Nhưng mà một mình em ở trong căn nhà rộng như vậy không an toàn chút nào, lỡ không may bị bệnh sẽ không ai chăm sóc.
"
" Không sao, bình thường sẽ có Tiểu Duy hoặc Châu Thanh ở lại.
Không vấn đề gì.
"
Đâu phải Hi Văn không hiểu hàm ý trong câu nói của anh chứ, người này muốn cô trở về Tề gia...nằm mơ.
Tề Ân nhìn lại bé Du đang ngồi ngoan ngoãn trên sofa vừa ăn bánh vừa xem tivi, nó dường như còn chẳng để tâm đến sự hiện diện của anh trong ngôi nhà này.
Lúc ở Tề gia dù có người làm chăm sóc nhưng anh cũng chưa từng thấy dáng vẻ thoải mái thư thả của nó như lúc ở cạnh cô thế này.
Thế mới nói Hi Văn thật sự làm rất tốt nhiệm vụ chăm sóc con nít, trẻ con cũng đều rất thích cô.
" Bé Du mau về thôi.
"
Đứa bé vừa nghe giọng nói của anh liền bật người đứng dậy chạy tót ra phía sau lưng Hi Văn trốn tránh.
" Con không về đâu, con muốn ở lại chơi với dì Hi Văn thôi.
"
" Nhưng dì Hi Văn còn phải làm việc, con không thể ở lại đây làm phiền đâu.
"
Đứa nhỏ nấp sau lưng Hi Văn như một tấm lá chắn an toàn.
Chỉ cần có cô là nó không sợ gì cả.
" Không phải chú đêm nào cũng gọi điện cho dì Hi Văn làm phiền sao? Dì Hi Văn, dì có thấy chú ấy phiền không? "
" Đứa nhỏ này "
Anh muốn bắt nó lại nhưng đã bị Hi Văn nhanh chóng chắn ngang nên không thể làm được gì.
" Hay là anh để bé Du ở lại đây đi.
"
" Nhưng một lát nữa em còn phải đi quay, sẽ không ai giữ bé Du hết.
"
" Không sao, tôi sẽ đưa bé Du theo lên phim trường.
Cảnh quay hôm nay không nhiều, khi nào xong việc sẽ chở nó đến tìm anh được không? "
Anh thầm nghĩ nếu như thế không phải lại có thêm cơ hội gặp cô nữa sao, Tề Ân gật đầu đồng ý.
" Vậy được, cứ để nó