Mạc Tử Ngôn đã ở bên trong đại điện rất nhiều canh giờ, hắn lướt qua đọc từng bản tấu mà các quan đại thần dâng lên cho hắn xem xét cả những bản tấu cống nạp cung nữ, thảo dược và gấm vóc của các nước đế quốc dưới trướng Nguyên Quốc, hắn đặt con dấu có hình con rồng thiêng được khảm bằng ngọc quý xuống, gương mặt hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi hắn tựa lưng vào ghế rồng nghỉ ngơi, hắn từ từ nhắm mắt lại
‘’Có phải cuối cùng chỉ có nàng ấy là quan trọng với bệ hạ phải không’’
Lời nói của nàng hôm đó hiện lên trong suy nghĩ của hắn, đêm hôm đó hắn đã vô tình mơ thấy Thiên Nhi – hoàng hậu của hắn, hắn đã mơ thấy nàng trở về trong vòng tay hắn, hắn đã thấy nàng vẫn xinh đẹp nàng vẫn an toàn hoàn toàn không có một chút bất an, trên đầu nàng cài chiếc trâm ngọc mà đêm tân hôn hắn đã đích thân cài cho nàng, vẫn là bộ y phục đó khi nàng rời khỏi hắn nàng vẫn mặc vậy mà hắn lại chẳng hề biết nàng sẽ xa hắn mãi mãi.
Nhưng trong phút chốc lại nhìn thấy Nhược Hy, nàng đang đứng ngay cạnh đó nhìn Thiên Nhi với hắn hạnh phúc, lúc đó hắn đã tỉnh dậy một giấc mộng mà ngay cả khi mơ hắn đều không muốn tỉnh dậy nhưng khi nhìn thấy nàng hắn lại cảm thấy có chút vướng bận ngay cả bản thân cũng không hiểu tại sao
‘’Bệ hạ, là thần’’ Bên ngoài đại điện vang lên tiếng nói của thái giám
‘’Vào đi’’ Hắn cầm bản tấu đang đọc dở đặt xuống bàn, cầm con dấu ấn vào
‘’Điện hạ, người có thư từ Trung Nguyên Quốc’’ Thái giám cúi người từ từ tiến đến gần hắn, đặt xuống bàn ngọc 1 phong tư bên ngoài được làm bằng chất liệu giấy quý, nét mực nhàn nhạt tỏa ra mùi hương hoa, hắn di chuyển ánh mắt lạnh cầm lên, nét mực này đích thị là Diệc Thần hắn
Mạc Tử Ngôn mở phong thư ra, ánh mắt có chút ngạc nhiên khi nhìn vào những dòng chữ được viết trong đó, hắn im lặng một lúc rồi đặt phong thư xuống
‘’Hoàng Phi, nàng ấy có đang ở Ngự Linh Cung’’
Thái dám cung kính khõm người nói ‘’ Điện hạ vừa nãy thần có gặp đại tổng quản hỏi thăm tình hình của nương nương rồi báo lên cho bệ hạ, tổng quản nói rằng mấy ngày hôm nay người không thường xuyên ở Ngự Linh Cung mà hay ra ngoài đi dạo’’
‘’Nàng ấy đi một mình’’
‘’Vâng thưa điện hạ, nương nương không cho đại tổng quản đi, hôm qua khi trở về cung người có chút buồn bã, sáng sớm hôm nay đã vội rời khỏi Ngự Linh Cung’’
Tâm trí hắn lay động, hôm qua nói xong với hắn nàng liền quay về Ngự Linh Cung, hắn không thể cản trong giọng nói có chút buồn, hắn biết nàng đã chứng kiến mọi chuyện và những gì hắn tự nói với bản thân hắn nhưng lại không hiểu được lúc đó nàng nghĩ gì, hắn đứng dậy rời khỏi ghế rồng truyền lệnh
‘’Chuẩn bị xe ngựa, trẫm phải đến Trung Nguyên Quốc một chuyến nữa’’
‘’Vâng thưa điện hạ, thần xin lui’’
‘’Oa, đây chính là thành yên vu của Nguyên Quốc sao ??’’
Nàng đi giữa đám đông, nhìn phong cảnh trước mắt mình người người qua lại đông không kể xiết, từ ngoài thành còn rất nhiều những đoàn xe ngựa đang tiến vào, hai dãy bên cạnh bán rất nhiều thứ thú vị, phía bên kia đường là những tửu quán, các điếm bên trong khách đông đúc còn có rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp ra chào đón khách
Bỗng một vật thể nào đó va thẳng vào người nàng, nàng ngã xoài xuống mặt đất, nàng tức giận định mắng chửi tên đó thì trước mặt nàng là hai cô nương nhỏ bé cũng đang ngã xoài xuống
‘’Xin lỗi công tử, bọn ta vội quá mong công tử không khiển trách’’
Nàng đỡ bọn họ đứng dậy, nhẹ nhàng cười ‘’ Hai cô nương không sao chứ’’
Bọn họ nhìn nàng ánh mắt họ giống y hệt như những đứa con gái ở thế giới của nàng nhìn Tử Dương, không lẽ nào …
‘’Công tử, ngài thật đẹp a’’
‘’Đôi mắt của ngài có màu lạ quá, ngài không sao chứ bọn ta không sao’’
‘’Không sao thì ta đi đây cáo từ hai vị cô nương’’ Dứt lời nàng cầm bảo kiếm chạy thật xa, nàng dừng lại cạnh một các điếm thở dốc hai nữ nhân đó thật nguy hiểm, nàng mới sực nhớ ra trên người đang mặc y phục của nam nhân nếu để bọn họ biết được nàng sẽ nữ nhân không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, thật rắc rối.
Nàng bình tĩnh lại liếc mắt nhìn sang bên