’Nương nương, người có ở bên trong không là vi thần’’ Đại tổng quản đứng chờ bên ngoài, trong lòng bà ta mong chờ câu trả lời của nàng phát ra từ bên trong
‘’Vào đi, đại tổng’’ Nàng nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống bàn, một tay chống cằm nhìn đại tổng quản ánh mắt nàng như chẳng hề có chuyện gì xảy ra
‘’Nương nương người đã ở trong Ngự Linh Cung từ lúc nào vừa rồi thần đã tìm người khắp thiên tử thành đều không thấy ngươi’’ Đại tổng quản thở dài vẻ lo lắng trên gương mặt đã không còn
‘’Ta vừa trở về Ngự Linh Cung, có chuyện gì xảy ra sao ta thấy ngươi có vẻ rất lo lắng’’ Nàng điềm tĩnh đối phó với đại tổng quản nếu để bà ta biết hẳn sẽ có chuyện lớn xảy ra, vừa rồi không có tướng quân thì nàng chắc không thể về Ngự Linh Cung được, trong lòng nàng thầm cảm tạ hắn.
‘’Người đã làm cho vi thần rất sợ cứ tưởng rằng người đã tự ý xuất cung hãy ra khỏi cung khi có thần bên cạnh được không nương nương’’ Bà ta cúi người cung kính trước nàng
‘’Không được’’ Lời nói của nàng lạnh lùng đến đáng sợ, bà ta ngước lên nhìn nàng gương mặt tuyệt diễm chẳng hề bận tâm
‘’Nương nương … đây là thánh chỉ của bệ hạ, vi thần nhất định phải làm theo’’
‘’Thánh chỉ của bệ hạ’’ Nàng nhíu mày, không lẽ hắn đã biết được chuyện này tự ý rời khỏi cung không thể nào nàng vốn không hề cảm thấy hắn có chút để tâm đến nàng từ trước đến bây giờ vẫn như vậy
‘’Nương nương, sáng sớm hôm nay bệ hạ đã xuất cung để tới Trung Nguyên Quốc’’
‘’Bệ hạ tới đó để làm gì’’ Nói nàng mới nhớ nàng và hắn chỉ rời khỏi đó chỉ vừa mới đấy mà hắn lại vội vàng đến đó, hẳn là có chuyện
‘’Vi thần không rõ về việc này người đã lặng lẽ rời đi mà không nói thêm bất cứ lời gì, trước khi đi bệ hạ có nói với thần rằng nếu để người được an tâm ở lại Trung Nguyên Quốc thì người phải được bình an ở trong cung này’’
Lại nữa rồi, tim nàng đập liên hồi, đôi mắt xanh xinh đẹp khẽ rung động vậy là hắn có để tâm đến nàng, hắn không muốn nàng gặp nguy hiểm nên mới làm vậy, Mạc Tử Ngôn ý của ngươi là gì
Nàng trầm luân một lúc, nếu đã yêu nàng thì tại sao lại lạnh lùng với nàng lại nhìn nàng bằng đôi mắt không có cảm xúc đó nếu đã đối xử như vậy với nàng còn cho nàng thêm hy vọng làm gì ?? Nàng phủ nhận nàng yêu hắn, yêu ngay từ lúc nàng tiến cung và gặp mặt hắn, còn hắn trong lòng vẫn mãi giữ hình bóng của cố nhân đó.
Nàng tự cười chính bản thân mình, nàng không nên hy vọng mới đúng
‘’Có chuyện gì sao, nương nương’’ Bà ta lúc này mới để ý cứ mỗi lần nhắc đến bệ hạ là nàng lại im lặng như vậy, nét buồn trên gương mặt lại hiện lên, lẽ nào lại chính là yêu điện hạ.
‘’Đại tổng quản ngươi hãy nghe đây, từ bây giờ cho đến khi bệ hạ trở về ta sẽ đến thư phòng và mỗi sáng và sẽ đi dạo ta vừa tìm được một thú vui cho chính bản thân mình rồi’’ Nàng khẽ cười cầm cuốn sách lên dảo mắt một lượt từng nét chữ được ghi trong đó
‘’Còn nữa ta sẽ tự đi một mình, sẽ không có bất kì nữ tì nào đi theo ta cả’’
‘’Thần không … ‘’
‘’Ngươi đừng lo, ta sẽ không rời khỏi thiên tử thành đâu đừng lo lắng cho ta ta sẽ trở về Ngự Linh Cung sớm thôi, chẳng lẽ ngươi không biết bính linh của Mạc Tử Ngôn canh giữ cổng rất khó có thể qua sao, với bản tính của hắn sẽ không dễ dàng để ta ra khỏi tầm mắt của hắn đâu
Nàng di chuyển ánh mắt nhìn đại tổng quản vẫn là vẻ mặt lo lắng đó, nàng thở dài ‘’ Đại tổng ngươi lui đi, ta không sao đâu cho cho dù có làm bất cứ chuyện gì ta sẽ tuyệt đối không làm liên lụy đến phụ thân của ta và cả gia tộc đâu’’
Đại tổng quản khép cánh cửa tẩm cung của nàng lại, sau đó rời đi với hàng ngàn những suy nghĩ vẫn còn đọng lại năm đó có nghe kể rằng hoàng phi người đã từng vì cha mà mạo hiểm một số chuyện lặng lẽ mà không để cho ông ấy biết về sau này ông biết đã biết được ông ấy kể rất nhiều về nàng một nữ nhi rất có hiếu với phụ thân mình nên hẳn sẽ không gây ra chuyện gì cả.
Vừa rồi nàng đã quá mạo hiểm khi nói dối đại tổng quản, nàng đặt cuốn sách xuống dựa lưng vào chiếc gối cao tuy nàng đã nói dối nhưng về việc không để liên lụy đến phụ thân là sự thật tất cả mọi chuyện nàng làm trong im lặng đều là vì nghĩ cho cha nàng, đã quá nhiều ngày nàng đã không gặp ông ấy từ sau cuộc nói chuyện ở trong phủ.
Nàng nhắm mắt lại, bị phu quân lạnh nhạt vậy mà còn không thể gặp được cha mình, số phận của nàng ở bất cứ đâu cũng vẫn vậy thôi có lịch kiếp cả ngàn năm nữa cũng