Ngày mai trận đấu thứ 2 sẽ diễn ra, vòng thi đấu này sẽ giúp này được thi đấu cùng với Âu Dương Thần, nàng luẩn quẩn trong tẩm cung suy nghĩ lại những kĩ thuật bắn tên mà sư phụ đã bí mật dạy nàng không để cho mọi người biết
‘’Nhược Hy, con nghe rõ đây muốn bắn thẳng về hồng tâm trúng đích con phải quan sát từ đầu mũi tên quan sát xem nó sẽ hướng về đâu’’
‘’Nhược Hy, cách cầm cung của con phải thật nhẹ nhàng rồi lấy sức kéo căng nó, ánh mắt nhìn thẳng tới hồng tâm rồi cứ thế mà thả tên’’
‘’Tốt lắm, con đã làm được rồi, con làm ta rất ngạc nhiên đấy, sao con có thể học chỉ trong vòng 1 tuần như thế’’
‘’Chỉ là khi bắn tên trong đầu con không thể suy nghĩ gì cả tất cả cứ thế mà thay đổi, con chỉ để tâm duy nhất đến một việc là nhất định phải bắn trúng được đến hồng tâm, con đã quan sát sư phụ rất nhiều’’
Nàng bước tới cầm cung tên đưa cho sư phụ
‘’Khi cung tên của sư phụ được đưa lên lúc đó người rất khác như thể trước mắt người chính là kẻ thù mà người phải giết nên ánh mắt của người, kĩ thuật của người đều vô cùng hoàn hảo đó là điều con đã học được ở người’’
‘’Nương nương, nô tì vào được chứ ạ’’ Là tiếng nói của nữ tì đi cạnh tổng quản kéo nàng ra khỏi những dòng suy nghĩ của quá khứ, nàng giật mình nhìn ra cửa cung
‘’Có chuyện gì sao’’
‘’Thưa nương nương là phụ thân người đến thăm ngươi’’ Nữ tì đó vừa dứt lời nàng nhanh chóng đẩy thật mạnh cánh cửa tẩm cung ra, đối diện trước mặt nàng là dáng vẻ nghiêm nghị, gương mặt hiền từ, trên đầu tóc đã chuyển màu rõ rệt, nàng mỉm cười thật nhẹ lòng là cha đến thăm nàng.
‘’Nữ nhi bái kiến phụ thân’’ Nàng cúi người giơ hai tay ra trước mặt cung kính
‘’Nương nương, người không cần làm vậy’’ Lão gia đỡ lấy tay nàng
‘’Nương nương gì chứ, con vẫn là nữ nhi của người nên người đừng xa cách như vậy’’ Nàng làm mặt hờn dỗi, đỡ cha ngồi xuống
‘’Ta rất bận rộn với công việc triều chính nên không thể đến thăm nương nương, xin người thứ tội’’ Lão gia cười hiền từ, đã lâu ngày ông không gặp lại nữ nhi nghịch ngợm này của mình, nhìn thấy nàng vẫn vui vẻ khiến ông an tâm được phần nào
‘’Con rất nhớ phụ thân, người vẫn ổn chứ, xin đừng bận rộn quá mức người đã có tuổi rồi’’
‘’Ta không sao, được bệ hạ tín nhiệm đã làm vinh dự của ta rồi thật may mắn vì có thể gả nương nương cho bệ hạ
Bên ngoài nàng cười gượng gạo, cố tỏ ra mình rất vui vẻ để cho phụ thân bớt an tâm được phần nào còn bên trong thì nàng cảm thấy rất cô đơn nàng thật chỉ muốn quay lại Nam Cung Phủ, chỉ có nơi đó nàng mới được sống với chính con người mình
‘’Ta biết chuyện của con với bệ hạ ra sao, bệ hạ đối xử với nương nương thế nào ta đều biết’’
‘’Người biết sao’’ Nàng ngạc nhiên nhìn lão gia, nếu cha biết nàng bị hắn đối xử lạnh lùng, vô cảm thì cha sẽ để nàng quay lại Nam Cung Phủ chứ chỉ có như vậy giấc mộng được tự do, được phiêu du khắp thiên hạ của nàng mới được thực hiện trọn vẹn.
‘’Nhược Hy, ta phải nói với nương nương điều này ta đã ở bên cạnh bệ hạ rất nhiều năm kể từ khi người đang quang hoàng đế, người trở nên như vậy là không thể quên được hoàng hậu nương nương, ta chắc chắn nương nương đã được nghe mọi người trong cung kể lại, bệ hạ không thể quên được hoàng hậu điều đó là mãi mãi, ta muốn nương nương hãy hiểu cho người’’
Ông nhìn thẳng vào mắt nàng ‘’ Gả nương nương đi ban đầu đó không phải là ý định của ta nhưng bệ hạ đã chấp nhận con ta buộc phải gả con đi chính vì ta biết người không thể quên được hoàng hậu nên mới gả con vì ta không muốn con bị giằng buộc bởi sự tranh chấp quyền lợi trong cung hơn nữa bệ hạ đã hứa với ta sẽ bảo vệ con khỏi những gì xấu nhất xảy đến với con nên ta rất yên tâm’’
‘’Cha.
.
‘’
‘’Con sẽ không sao cả, con đã đến tuổi cập kê để thành hôn với một nam nhân khác, phận làm nữ nhi con không thể suốt đời này cứ ở mãi tron phủ được, con có gương mặt rất tuyệt diễm và đôi mắt lúc nào cũng rạng rỡ xinh đẹp giống mẫu thân con, có rất nhiều những công tử giàu có đến xin gả con nhưng ta đã từ chối vì con muốn như vậy và ta không thể yên tâm khi giao con cho một tên nam nhân xa lạ’’
‘’ Vì vậy gả con cho bệ hạ