""Tử Ngôn"" Giọng nói của nàng vẫn thanh thiết, trong trẻo như xưa ngay cả cách nàng gọi hắn hắn cũng chưa từng quên đi
Tử Ngôn, Tử Ngôn
Chàng xem thiếp có gì cho chàng, Mạc Tử Ngôn...!
Nàng mỉm cười nhìn hắn nụ cười chứa đầy sự bi ai đau khổ khi nàng nhìn thấy nữ nhân đứng bên cạnh hắn, nàng ta vô cùng tuyệt diễm so với nàng chẳng hơn là bao đôi mắt màu ngọc thủy năm đó lại hiện lên trước mặt hắn, nữ nhân hắn yêu thương nhất, nữ nhân mà hắn dành hết sự sủng ái tốt nhất thế gian này cho nàng nàng đang ở trước mặt hắn ánh mắt đau thương nhìn hắn, tim hắn lại khẽ đau nhói
Có phải đây chính là giấc mộng mà hắn luôn mơ tới không, sau khi nàng mất đi hắn đêm nào cũng dằn vặt trong đau khổ một giấc ngủ yên bình cũng chưa từng được nếm trải trong giấc mộng ấy hắn luôn mơ tới nàng nhìn nàng vẫn bình an với nụ cười trên môi cũng là lúc hắn tỉnh giấc, hắn chưa bao giờ muốn mình tỉnh lại chỉ mong dù là trong giấc mộng có thể được nhìn thấy nàng bình an, mỗi khi hắn tỉnh dậy là từng ấy dòng nước mắt đau khổ rơi xuống tim hắn như bị ai bóp nghẹn
Nỗi thống khổ, bi ai này có ai hiểu được cho hắn
Nhược Hy nhíu mày, cúi mặt xuống tim nàng đau thắt lại dường như sắp khóc nhưng vẫn cố ngăn cho giọt lệ chảy xuống thì ra người ở dưới chính điện kia chính là hoàng hậu Thiên Nhi mà mọi người vẫn thường hay nhắc tới, nàng ấy rất xinh đẹp dung mạo tựa thiên nhiên, giọng nói vô cùng thanh dịu êm ả hơn nữa khí chất bao quanh nàng ấy cao quý vô cùng tựa như bản thân sinh ra để trở thành hoàng hậu
Khoảng khắc cứ ngỡ hàng vạn năm này cuối cùng cũng tới, Thiên Nhi đã trở về theo đúng như lời nói của Tư Lăng, nàng ngước nhìn lên Tử Ngôn ánh mắt hắn từ đầu đến cuối chỉ nhìn về hướng Thiên Nhi ngoài ra không còn cảm giác nào khác
Nàng run người, miệng cắn chặt đến mức bật máu chỉ hôm qua thôi nàng và hắn đang rất hạnh phúc vậy mà giờ đây trước mặt hắn nữ nhân hắn yêu thương nhất cuối cùng cũng đã trở về, nàng bám chặt lấy y phục
Không, không thể được chuyện này không thể xảy ra sao lại có thể xảy ra được.
Đến lúc này nàng vẫn chưa thể tin mặc cho cố nhân đó đã hiện hữu ngay trước mặt
Mạc Tử Ngôn lạnh người, lòng hắn ngay lúc này chỉ muốn tới gần cạnh nàng ôm chặt lấy nàng để hắn biết rằng hắn không mơ đây không phải là giấc mộng mà là hiện thực, hắn rời khỏi ghế rồng ánh mắt hướng về phía Thiên Nhi
Nhưng lại có một bàn tay nhỏ giữ hắn lại thật chặt dường như không muốn để hắn rời đi, hắn giật mình nhìn xuống Nhược Hy nàng đang ghì chặt lấy tay hắn, nàng ngước mặt lên từng giọt lệ chảy dài xuống nàng lắc đầu tựa như muốn nói
Tử ngôn, chàng đừng đi đừng tới gần nàng ấy
Nếu chàng tới gần nàng ấy rồi, ta sẽ phải làm sao
Tay hắn run run, mặt tối sầm lại ánh mắt dần chuyển sang màu lạnh băng không chút cảm xúc, nữ nhân hiện tại trong lòng hắn không muốn hắn đi, hắn lại không hề muốn làm tổn thương nàng hắn đã nói rồi mà hắn nhất định sẽ bảo vệ cho nàng đem cho nàng một kiếp đời bình an nhưng số phận nghiệt ngã trêu đùa hắn ngay khi hắn đã quên được Thiên Nhi muốn toàn tâm toàn ý ở bên cạnh nàng bảo hộ cho nàng thì Thiên nhi lại quay trở về
Thiên Nhi nàng vì hắn mà phải trả giá cả mạng sống bao nhiêu năm qua hắn sống vô hồn chỉ chờ đến lúc này nàng vẫn còn sống nàng bình an trở về cạnh hắn nhưng còn Nhược Hy thì sao....
Nữ nhân mà đêm qua hắn nói rằng hắn sẽ ở cạnh nàng, hắn định nuốt lời sao định phản bội lại lời nói của mình sao
Thiên Nhi yếu ớt gọi hắn, giọng nói của nàng ngày một nhỏ đi không còn nghe rõ tiếng nữa, trời đất trước mặt nàng dần dần chìm vào bóng đêm, thân thể mảnh mai ngã quỵ xuống dưới chính điện nàng đưa tay về phía hắn "" Tử Ngôn...""
Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy, tại sao bên cạnh chàng lại có nữ nhân khác, Tử Ngôn
Người chàng yêu là thiếp chính là thiếp cơ mà...!tại sao nàng ta lại lấy mất đi vị trí của thiếp
Mạc Tử Ngôn, chẳng lẽ chàng đã quên những gì chàng hứa với thiếp năm đó, chàng nói trong lòng chàng chỉ có mình thiếp, chỉ mình thiếp cơ mà..
Đôi mắt chim ưng sững sờ nhìn nàng đang ngất đi dưới chính điện, hắn hất tay Nhược Hy ra một cách tàn bạo hắn lao nhanh xuống hoàng bệ tiến về phía chính điện, hắn đang rất hoảng sợ bản thân đang rất sợ hãi, các vị đại quan xôn xao tất cả đều hướng về phía hắn, từng ấy ánh mắt đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra tất cả đều tới quá nhanh khiến họ không kịp phản ứng
""Người đâu, mau truyền thái y đến Lãnh Hoa Cung cho ta"" Hắn bế Thiên Nhi vào trong lòng, hét lớn với binh lính bên ngoài, chân mày hắn nhíu lại lập tức bế nàng rời khỏi đại điện theo sau rất nhiều cung nữ
Đại điện từ lúc hắn đi chìm vào khoảng không vô hạn các vị đại thần lập tức rời khỏi đại điện chỉ còn nàng ngồi đó thẫn thờ nhìn bản tấu chương sắc phong hoàng hậu trên bàn ngọc, nàng bất giác bật cười nụ cười đau thấu đến tận tim gan từng giọt lệ mặn chát chảy xuống khóe mi ướt đẫm bản tấu chương
Vừa rồi hắn hất tay nàng ra rất tàn nhẫn hắn không hề để tâm tới nàng, không biết rằng nàng đã đau đến mức nào trong mắt hắn từ đầu đến cuối chỉ có mình Thiên Nhi khi